|
| Giữa khung cảnh ấy, câu chuyện của anh Nguyễn Mậu Trung và chị Trương Thị Phương là một nốt trầm chất đầy khắc khoải. Giữa những ngày tháng tăm tối nhất của cuộc đời, khi mọi hy vọng giữa mảnh đất đất đỏ bazan tưởng chừng như đã khép lại, vòng tay ấm áp của tổ chức Công đoàn trở thành điểm tựa, xoa dịu nỗi đau và khơi dậy niềm tin cho gia đình anh Nguyễn Mậu Trung. Năm 2012, anh Trung và chị Phương đặt chân đến Công ty 72 thuộc Binh đoàn 15, mang theo ước mơ xây dựng một tổ ấm hạnh phúc trên vùng đất cao nguyên đó bazan. Những ngày đầu sau khi cưới, dù cuộc sống nghèo khó, nhưng hai vợ chồng vẫn luôn động viên nhau và tràn đầy hy vọng về một tương lai tốt đẹp. Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài bao lâu khi hành trình làm cha mẹ của họ trở thành chuỗi ngày đầy nước mắt. |
|
| Đứa con đầu lòng ra đời là một cậu bé kháu khỉnh. Cả gia đình ngập tràn niềm vui. Nhưng rồi niềm vui dần tan biến khi anh chị nhận ra điều gì đó không ổn. Đứa trẻ không bao giờ phản ứng khi được gọi tên, cũng chẳng phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài những tiếng khóc vô thức. Kết quả chẩn đoán từ bệnh viện như "nhát dao" cứa vào trái tim họ: "Cháu bị câm, điếc bẩm sinh và thiểu năng trí tuệ". “Không sao, chắc số phận thử thách mình thôi,” anh Trung an ủi vợ, dù lòng anh đau như cắt. Cả hai vợ chồng tự động viên nhau cố gắng làm lại. Đứa con thứ hai ra đời trong sự mong đợi đầy hy vọng, nhưng số phận một lần nữa quay lưng với họ. Đứa con thứ hai cũng mắc bệnh giống anh trai, và những cơn khủng hoảng tinh thần bắt đầu đè nặng lên vai anh chị. Nỗi đau tột cùng dường như không thể chạm đáy, cả hai không dám trách móc ai, chỉ âm thầm chịu đựng, cố gắng gượng dậy, tiếp tục hy vọng vào đứa con thứ ba. Thế nhưng, khi đứa trẻ thứ ba cất tiếng khóc chào đời, bi kịch lại lặp lại. Đứa con út cũng bị câm, điếc và thiểu năng trí tuệ. Chị Phương gục xuống giường bệnh ngày nhận tin, còn anh Trung chỉ lặng lẽ ngồi ngoài cửa, gương mặt hằn sâu những nếp nhăn của đau khổ. “Tại sao ông trời lại bất công như vậy? Chúng tôi chỉ mong có một đứa con khỏe mạnh, một đứa trẻ biết gọi bố, gọi mẹ... mà cũng không được,” anh Trung thầm thì, mắt đỏ hoe.
Cuộc sống trở thành chuỗi ngày mệt mỏi và đầy khủng hoảng. Ba đứa trẻ cùng mắc bệnh khiến gia đình rơi vào vòng xoáy của đau khổ và bất lực. Chúng thường xuyên la hét vô cớ, đập phá đồ đạc, và có những cơn kích động dữ dội mà anh chị không thể kiểm soát. Cả ba đứa trẻ đều không ý thức được vệ sinh cá nhân. Việc ăn uống trở thành thử thách khi chúng hay đập bát đĩa, vứt cơm ra ngoài. Anh chị phải thay nhau đút từng thìa nhỏ, mỗi bữa ăn kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Đêm xuống, khi anh chị đi cạo mủ cao su, phải nhờ hàng xóm trông con. Nhưng dù yên tâm nhờ người khác, họ vẫn không thể ngăn dòng nước mắt chảy dài mỗi khi nghĩ đến các con. Còn nhớ một lần, cậu con trai lớn bỗng dưng bỏ nhà đi lang thang. Chị Phương chạy khắp các lô cao su, chân trần lấm đầy đất đỏ, gào gọi trong vô vọng. Còn anh Trung lục tung từng bụi rậm, tim đập thình thịch, sợ rằng con gặp nguy hiểm. Gần ba tiếng sau, họ mới tìm thấy cậu bé ngồi co ro dưới một gốc cây, đôi mắt ngây dại, không chút cảm xúc. Những đêm trời khuya lạnh giá, khi mọi người chìm trong giấc ngủ, gia đình anh lại thức trắng để trông chừng các con.
|
| Anh Trung và chị Phương làm công nhân cạo mủ cao su, công việc gắn bó mật thiết với rừng và đêm tối. Những đêm Tây Nguyên lạnh buốt, anh chị phải thức dậy lúc 2-3 giờ sáng để đi làm, có hôm con ốm, anh chị thay phiên nhau trông con để người còn lại đi cạo mủ cao su. Trong ánh đèn pin leo lét, anh cầm lưỡi dao cạo những đường sắc ngọt trên thân cây, từng giọt mủ trắng ngần nhỏ xuống, hòa lẫn nước mắt mặn chát, như hòa vào nỗi tủi thân mà anh không biết bày tỏ cùng ai. “Mỗi giọt mủ là một giọt mồ hôi, nước mắt. Mỗi lần cúi xuống là mỗi lần tôi tự hỏi, đến bao giờ các con tôi mới có thể gọi tôi một tiếng bố?”, anh Trung chia sẻ, giọng nghẹn lại. Có những đêm, chị Phương vừa cạo mủ vừa khóc nấc. Lưỡi dao run rẩy trên tay, chị thầm trách số phận nghiệt ngã. “Sao ông trời không cho tôi một đứa con bình thường? Chỉ cần một đứa biết nói, biết cười, biết gọi mẹ... mà khó đến vậy sao?” Trong những khoảnh khắc ấy, chị cảm nhận sâu sắc sự cô độc và bất lực. Nhưng rồi, những tiếng cười, tiếng khóc của các con lại trở thành động lực, kéo chị trở về với hiện thực và tiếp tục bước đi. |
Trong những tháng ngày tăm tối nhất, tổ chức Công đoàn như nguồn ánh sáng, từng bước thắp lên hy vọng cho gia đình anh chị. Từ sự hỗ trợ vật chất đến tinh thần, Công đoàn cơ sở Công ty 72 không chỉ là tổ chức của những người đồng nghiệp mà còn là chỗ dựa tinh thần vững chắc, giúp anh chị vượt qua những tháng ngày tăm tối nhất. Những ngày trước đây, anh Trung và chị Phương sống trong căn nhà tạm bợ dựng bằng gỗ và mái tôn mục nát. Mỗi khi mùa mưa Tây Nguyên kéo về, nước thấm qua những kẽ hở trên mái, chảy xuống nền nhà. Ba đứa trẻ, vốn đã thiệt thòi với bệnh tật, co ro trong những chiếc chăn mỏng, vừa lạnh vừa ẩm. Hiểu được hoàn cảnh éo le của gia đình, tổ chức Công đoàn Binh đoàn 15 đã đề nghị Ban Công đoàn Quốc phòng hỗ trợ anh chị xây dựng một căn nhà “Mái ấm Công đoàn” nghĩa tình đồng đội. Căn nhà mới không lớn nhưng đủ vững chãi để che nắng mưa, đủ ấm áp để làm tổ ấm. Ngày nhận nhà, chị Phương nghẹn ngào nói: “Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình thực sự có một mái ấm đúng nghĩa”. Căn nhà không chỉ là chỗ ở, mà còn là biểu tượng của tình đồng đội, tình yêu thương mà Công đoàn mang đến cho gia đình anh Trung. |
|
| Công việc cạo mủ cao su của anh Trung và chị Phương không chỉ đòi hỏi sức khỏe mà còn yêu cầu tính kỷ luật, đúng giờ. Nhưng với ba đứa trẻ thường xuyên lên cơn kích động, việc hoàn thành công việc đúng thời gian là điều gần như bất khả thi. Phong trào “Vườn bạc, ngày vàng, sẵn sàng tận thu” của Công đoàn cơ sở đã góp phần giảm bớt gánh nặng lao động cho anh Trung và chị Phương. Những đồng nghiệp của anh trong “Tổ sẵn sàng” không chỉ giúp anh chị thu hoạch mủ cao su mà còn mang đến sự sẻ chia chân thành. Những giọt mồ hôi của các thành viên “Tổ sẵn sàng” đã giúp gia đình anh chị duy trì thu nhập, giữ được công việc và không bị tụt lại phía sau. Phong trào “Vườn bạc, ngày vàng, sẵn sàng tận thu” của Công đoàn không chỉ là khẩu hiệu mà là hành động thiết thực, giúp những người lao động như anh Trung vượt qua khó khăn từng ngày. Bên cạnh sự giúp đỡ trong công việc, Công đoàn còn thường xuyên hỗ trợ gia đình anh Trung bằng những phần quà vật chất và sự động viên tinh thần. Những món quà tuy nhỏ bé, như vài bao gạo, chai dầu ăn, hay tấm chăn ấm, nhưng lại mang ý nghĩa lớn lao. Mỗi dịp lễ, Tết, Công đoàn đều tổ chức các chương trình thăm hỏi và tặng quà cho gia đình anh Trung. Có lần, khi con út của anh chị lên cơn sốt cao giữa đêm, không kịp đưa đến bệnh viện, chính các thành viên Công đoàn đã nhanh chóng hỗ trợ xe đưa cháu đi cấp cứu. Những lần như vậy, anh chị cảm nhận rõ hơn bao giờ hết rằng tổ chức Công đoàn không chỉ là nơi bảo vệ quyền lợi lao động, mà còn là chỗ dựa tinh thần trong mọi hoàn cảnh. “Không chỉ là những món quà, mà là cả một tình cảm lớn lao, một niềm tin rằng mình không đơn độc trên hành trình này,” anh Trung xúc động chia sẻ. |
|
| Ban chấp hành Công đoàn cơ sở Công ty 72, Binh đoàn 15 không chỉ đến với gia đình anh Trung bằng những sự hỗ trợ vật chất, mà còn bằng những cuộc trò chuyện ẩm áp, đầy thấu hiểu. Mỗi lần đến thăm, họ ngồi xuống bên anh chị, lắng nghe từng nỗi niềm, từng giấc mơ còn dang dở. Có lần, chị Phương đã bật khóc nức nở khi chia sẻ: “Nhiều đêm cạo mủ, tôi khóc vì thấy cuộc đời mình quá bất công. Nhưng nhờ có các anh chị trong Công đoàn, tôi đã nhận ra rằng mình không đơn độc. Các anh chị như gia đình thứ hai của tôi.” Không chỉ dừng lại ở đó, Công đoàn còn phối hợp với các đoàn thể khác trong Binh đoàn 15 để tổ chức những chương trình hỗ trợ dài hạn. Anh Trung và chị Phương được tạo điều kiện để tham gia các lớp tập huấn về kỹ năng lao động, cách khai thác mủ cao su hiệu quả hơn.
|
| Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025, trong căn nhà nhỏ của gia đình anh Trung, không khí ấm áp hơn mọi năm. Những món quà Tết từ lãnh đạo Binh đoàn 15, Công đoàn Binh đoàn 15, Công đoàn cơ sở Công ty 72, cùng sự hỗ trợ từ các doanh nghiệp trongvà ngoài quân đội đã mang lại nụ cười cho gia đình anh. Những ngày giáp Tết, căn nhà nhỏ của anh chị rộn ràng hơn bao giờ hết. Các thành viên Công đoàn đến giúp anh chị dọn dẹp, trang trí nhà cửa. Một cây đào nhỏ được đặt giữa nhà, những chiếc bánh chưng xanh được gói cẩn thận, và những nụ cười ấm áp lan tỏa khắp không gian. Nhưng hơn cả những phần quà vật chất, điều gia đình anh cảm nhận sâu sắc nhất chính là sự đồng hành, sẻ chia từ tổ chức Công đoàn. “Đây là cái Tết hạnh phúc nhất trong đời tôi. Không chỉ vì có đầy đủ hơn, mà vì tôi cảm nhận được tình người, tình đồng đội trong từng khoảnh khắc, tôi không bao giờ nghĩ mình bị bỏ lại phía sau” anh Trung nghẹn ngào nói. Chính vòng tay Công đoàn đã mang lại cho gia đình anh niềm tin để tiếp tục bước đi, dù con đường phía trước vẫn còn nhiều gian nan. Chị Phương không giấu được niềm xúc động: “Những ngày đầu đến Tây Nguyên, tôi chỉ nghĩ nơi này là một chốn dừng chân. Nhưng bây giờ, Tây Nguyên đã trở thành quê hương thứ hai. Không chỉ vì vùng đất này, mà còn vì những con người nơi đây đã dang rộng vòng tay ôm lấy gia đình tôi”.
|
Nhìn lại hành trình đầy nước mắt và gian nan, anh Trung luôn dành sự tri ân sâu sắc nhất đến tổ chức Công đoàn. Với anh, Công đoàn không chỉ là nơi bảo vệ quyền lợi người lao động, mà còn là mái nhà chung, nơi trao gửi yêu thương, sự thấu hiểu, là người bạn đồng hành trong mọi biến cố của người lao động. Những giọt nước mắt từng rơi trong đau khổ giờ đã trở thành những giọt nước mắt của sự biết ơn. “Nếu không có Công đoàn, gia đình tôi không biết sẽ đi về đâu. Chính các anh chị trong Ban chấp hành Công đoàn cơ sở Công ty 72, Binh đoàn 15 đã giúp tôi tin rằng, trong những lúc khó khăn nhất, chúng tôi sẽ không bị bỏ lại phía sau. Nhờ có Công đoàn, chúng tôi mới có thể vững vàng bước qua những ngày tháng khắc nghiệt. Vòng tay Công đoàn chính là vòng tay nhân ái, là mái nhà chung của tất cả những người lao động”, anh Trung nói với ánh mắt đầy hy vọng.
Câu chuyện của gia đình anh Nguyễn Mậu Trung là minh chứng sống động cho sức mạnh của tình người, tình đồng đội và ý nghĩa thiêng liêng của tổ chức Công đoàn. Những mảnh đời bất hạnh như gia đình anh đã tìm thấy niềm tin, hy vọng nhờ vào những vòng tay yêu thương từ tổ chức Công đoàn. Trên cao nguyên đầy nắng gió, những rừng cao su bạt ngàn vẫn ngày đêm tỏa hương nhựa trắng, như lời nhắc nhở về nghị lực sống, tình yêu thương và sự sẻ chia không ngừng nghỉ. Và trong mỗi giọt mủ trắng ấy, có lẽ cũng hòa lẫn niềm tin mãnh liệt vào tương lai, niềm tin mà vòng tay Công đoàn đã gieo mầm, chắp cánh và vun đắp cho những phận đời bất hạnh, để họ tiếp tục vững bước trên hành trình chinh phục khó khăn, tìm kiếm hạnh phúc. |
| NGUYỄN XUÂN VINH - CAO HÒA Đồ họa: TRƯỜNG SƠN |


Tết Nguyên đán Ất Tỵ 2025 trong căn nhà nhỏ của gia đình anh Nguyễn Mậu Trung và chị Trương Thị Phương không chỉ là khoảnh khắc sum vầy của một gia đình nghèo khó, mà còn là biểu tượng sống động cho sức mạnh của tình người, tình đồng đội.







