Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Thế nhưng, là một Gen Z, tôi cũng sống trong một thế giới khác: Thế giới của mạng xã hội. Ở đó, có quá nhiều “đám mây mù” thông tin, những video, bài viết cố tình xuyên tạc, bóp méo hình ảnh quê hương. Những thông tin tiêu cực ấy mâu thuẫn với tình yêu tôi được dạy. Đã có lúc, tôi thật sự hoang mang. Tôi tự hỏi: “Sự thật ở đâu?”.

Tôi quyết định phải tự mình đi tìm câu trả lời. Và Trại hè Việt Nam 2024, với hành trình xuyên Việt 16 ngày, như một lời mời gọi từ quê hương. Chuyến đi ấy, với tôi, không phải để du lịch. Đó là hành trình để “mắt thấy tai nghe”, để “kiểm chứng” tình yêu của mình. Và đó là nơi, trái tim tôi đã tìm thấy ánh sáng, và tôi thực sự thấy “Tổ quốc trong chính mình”.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Ở Pháp, tôi luôn tự hào là người Việt Nam. Tôi tự hào về thành phố Hải Phòng quê mình ngày càng sạch đẹp, khang trang. Tôi tự hào khi thấy các bạn trẻ trong nước học rất giỏi, đặc biệt là ngành Công nghệ thông tin phát triển không hề thua kém thế giới. Tôi tự hào mời bạn bè người Pháp về nhà dự Tết Nguyên đến, để họ thấy văn hóa Việt Nam đẹp đến nhường nào.

Niềm tự hào ấy còn là cảm giác ấm áp, thân thương mỗi khi tôi cùng gia đình đến Đại sứ quán Việt Nam tại Paris, tham dự các sự kiện chung của cộng đồng. Được gặp gỡ bà con kiều bào, được trò chuyện cùng các bác, các chú trong Đại sứ quán, đặc biệt là Đại sứ, tôi luôn cảm nhận được một “Việt Nam thu nhỏ” đầy ắp tình người. Đại sứ quán, với tôi, không chỉ là một cơ quan đại diện, mà thực sự là một ngôi nhà chung, luôn quan tâm và kết nối chúng tôi với cội nguồn.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Khai mạc trại hè "Đất nước trọn niềm vui" tại đền Vua Hùng.

Nhưng chính vì tự hào, tôi càng thấy day dứt trước những thông tin sai lệch, xuyên tạc về Đảng, Nhà nước và chế độ ta. Làm sao tôi có thể bảo vệ hình ảnh quê hương khi chính tôi cũng chưa trải nghiệm đủ? Tình yêu bố mẹ trao cho tôi là vô giá nhưng tôi cần tự mình bồi đắp cho nó một nền tảng thực tiễn. Tôi cần “vũ khí” để bảo vệ tình yêu đó và vũ khí mạnh nhất chính là sự thật.

Đã có lúc, tôi thật sự hoang mang. Tôi tự hỏi: “Sự thật ở đâu?”. Mãi sau này tôi mới hiểu, “cuộc chiến” thông tin mà tôi vô tình ở tuyến đầu ấy, đã được Đảng và Nhà nước ta nhận diện một cách sâu sắc. Chúng tôi, những kiều bào trẻ, chính là đối tượng mà các thế lực thù địch muốn “giành lấy” nhất, bởi chúng tôi quá có ít thông tin về nước nhà, bởi chúng tôi là những đứa trẻ mới lớn, có phần xốc nổi, bồng bột, chưa có lập trường vững vàng, kiên định.

Vì vậy, tôi đã đọc rất kỹ chương trình Trại hè Việt Nam 2024. Một hành trình 12 tỉnh, thành từ Bắc vào Nam, đến những vùng đất tôi mới chỉ nghe tên qua lời mẹ kể, qua sách vở, thông tin đại chúng và thơ ca, âm nhạc. Tôi biết, đây chính là cơ hội của mình. Tôi đăng ký tham gia với một trái tim hồi hộp, mang theo tất cả những hoang mang của một cô gái 18 tuổi với mong muốn đi tìm sự thật.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình
Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Hành trình “Đất nước trọn niềm vui” là một chuỗi những cảm xúc vỡ òa, là một kịch bản được viết bằng cả trái tim và trí tuệ của những người tổ chức.

Hành trình “trở về” của chúng tôi bắt đầu từ một nơi không thể thiêng liêng hơn: Cội nguồn dân tộc tại Phú Thọ. Ngày 15/7, tại Đền Hùng, chúng tôi làm lễ dâng hương các Vua Hùng. Cái cảm giác “thiêng liêng và đặc biệt khó tả” như bạn Trịnh Trà My (kiều bào Séc) chia sẻ, có lẽ tất cả 120 thành viên trong đoàn chúng tôi đều cảm nhận được. Đó chính là cảm giác “thuộc về”, một cảm giác mãnh liệt rằng dù đến từ 28 quốc gia khác nhau, tất cả chúng tôi đều là con của Mẹ Âu Cơ.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Tác giả bài viết - sinh viên Khánh Vân, một Việt kiều đang sống tại Pháp.

Ngay sau khi trở về từ đất Tổ, ngày 16/7, chúng tôi có mặt tại trái tim của cả nước – Thủ đô Hà Nội. Chúng tôi xếp hàng trang nghiêm vào Lăng viếng Chủ tịch Hồ Chí Minh. Từ nhỏ tôi đã được bố mẹ dạy về lòng kính yêu Bác, nhưng đây là lần đầu tiên tôi được "gặp" Người một cách trang trọng và xúc động đến vậy. Nhìn dòng chữ "Đời đời nhớ ơn Chủ tịch Hồ Chí Minh vĩ đại" trên vòng hoa của đoàn, tôi thấy sống mũi mình cay cay. "Em thấy Bác Hồ đẹp lắm!", lời nói giản dị của bạn Nguyễn Khắc Quang (kiều bào Thái Lan) cũng chính là cảm xúc của tôi. Và khi tham quan nhà sàn, tôi đã lặng người đi trước sự giản dị vĩ đại của Người.

Nhưng hành trình về miền Trung mới thực sự là một “cơn bão” cảm xúc. Ngày 17/7, tại quê Bác ở Làng Sen (Nghệ An), tôi thấy tim mình thắt lại. Tình yêu với Bác được gia đình vun đắp, nay được bồi đắp bằng hình ảnh ngôi nhà tranh đơn sơ, giản dị. Tôi “thực sự rất bất ngờ và thương khi biết rằng Bác Hồ đã mất mẹ từ khi còn rất nhỏ và gia đình rất nghèo khó”, như lời bạn Đặng Ngọc Phương Linh (kiều bào Hungary). Tình yêu trong tôi không còn là sự ngưỡng mộ một vĩ nhân mà còn là tình thương sâu sắc.

Sự xúc động ấy vỡ òa khi đoàn đến Quảng Trị ngày 19/7. Mảnh đất chỉ rộng hơn 4.700 km2 nhưng có tới 72 nghĩa trang liệt sĩ. Chúng tôi đến thăm Mẹ Việt Nam Anh hùng Trần Thị Liền (94 tuổi) và Mẹ Nguyễn Thị Nậy. Tôi đã nắm lấy bàn tay gầy guộc của Mẹ, lắng nghe Mẹ kể... và tôi đã khóc. Bạn Lê Nguyễn Lưu An (kiều bào Malaysia) cũng nức nở: “Không hiểu sao em cứ rơi nước mắt”. Sau đó, chúng tôi đến dâng hương tại Nghĩa trang Trường Sơn, nơi 10.263 liệt sĩ an nghỉ. Giữa không gian tĩnh lặng, tôi chợt hiểu, hòa bình hôm nay được trả bằng cả một thế hệ.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Hành trình của chúng tôi không chỉ có nước mắt. Đó còn là niềm tự hào rạng rỡ. Tại Huế, chúng tôi “choáng ngợp” trước vẻ đẹp trí tuệ của Đại nội. Tại Bình Định, chúng tôi không chỉ theo dấu chân lịch sử tại Tượng đài Nguyễn Sinh Sắc - Nguyễn Tất Thành và Bảo tàng Quang Trung mà còn ngạc nhiên tột độ trước Trung tâm Khám phá Khoa học ở Quy Nhơn. Quê hương tôi đây, vừa hào hùng, vừa vô cùng hiện đại!

Chặng đường Nam Trung Bộ đưa chúng tôi đến với biển đảo. Khi chúng tôi đến Khánh Hòa, tham quan và học tập tại Học viện Hải quân, dâng hương tại Khu tưởng niệm chiến sĩ Gạc Ma, tôi đã thực sự hiểu sự hy sinh thầm lặng của các anh để giữ lấy chủ quyền thiêng liêng. Rời Khánh Hòa, chúng tôi đến Ninh Thuận và vẻ đẹp của Tháp Po Klong Garai đã mở ra cho tôi một chân trời mới về sự đa dạng văn hóa của 54 dân tộc anh em.

Thành phố Hồ Chí Minh năng động và nghĩa tình là điểm đến cuối cùng. Một kỷ niệm tôi không bao giờ quên: Rạng sáng hôm ấy, cả đoàn đã không ngại dậy từ 3 giờ sáng, di chuyển từ Ninh Thuận về, để kịp trang nghiêm dự lễ viếng Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng. Đó là một khoảnh khắc lịch sử, cho thấy sự gắn kết của chúng tôi với nỗi buồn chung của đất nước. Và trong đêm bế mạc, chúng tôi đã cùng nhau quyên góp được gần 200 triệu đồng cho trẻ em khó khăn. Tình yêu thương đồng bào hóa ra là sợi dây bền chặt nhất.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Chuyến đi 16 ngày kết thúc nhưng một hành trình mới trong tư duy của tôi bắt đầu.

Trở về Pháp, tôi không còn hoang mang. Tình yêu quê hương mà gia đình gieo mầm trong tôi, nay đã được bồi đắp bằng thực tiễn, trở thành một niềm tin sâu sắc. Nó không còn là một cảm xúc, nó là một “Niềm tin khoa học” được xây dựng từ: Sự thật lịch sử - Thực tiễn phát triển - Tầm nhìn chiến lược - và tình người Việt Nam.

Tôi nhận ra, toàn bộ chuyến đi này là sự quan tâm ấm áp, là “vòng tay lớn” của Tổ quốc. Trại hè Việt Nam không chỉ là một món quà. Đó là một chủ trương đúng đắn, một chiến lược đầy yêu thương của Đảng và Nhà nước, cho thấy tư tưởng xuyên suốt là luôn quan tâm, đổi mới công tác thông tin tuyên truyền, hỗ trợ thanh niên kiều bào gìn giữ bản sắc văn hóa một cách thiết thực và ấm áp như thế.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Tôi cũng hiểu sâu sắc vì sao bố mẹ bắt tôi học tiếng Việt, đã “bắt” tôi cùng nghe thời sự trong nước vào buổi tối, “bắt” tôi nói tiếng Việt, đọc, viết tiếng Việt. Tiếng Việt không chỉ là ngôn ngữ. Nó là “giai điệu tâm hồn”. Không có nó, làm sao tôi hiểu được nỗi đau của Mẹ Việt Nam anh hùng, làm sao tôi cảm được cái “thiêng liêng” ở Đền Hùng? “Giữ Tổ quốc trong tim” chính là giữ lấy giai điệu đó.

Và cuối cùng, tôi đã thực sự thấy Tổ quốc trong chính mình. Tổ quốc là hành trình từ Đền Hùng đến Bến Nhà Rồng. Tổ quốc là sự hy sinh của Mẹ Liền, Mẹ Nậy. Tổ quốc là trí tuệ của Bác Hồ. Và Tổ quốc là trách nhiệm của chính tôi.

Khi niềm tin đã sâu sắc, nó trở thành “hệ miễn dịch” mạnh mẽ nhất. Bây giờ, khi tôi lướt mạng xã hội và thấy một video/ bài viết xuyên tạc, bôi nhọ, kích bác của thế lực thù địch về đất nước, về các đồng chí lãnh đạo Đảng, Nhà nước, tôi không còn hoang mang. Tôi mỉm cười, vì tôi biết sự thật.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Khi đã thấm nhuần, khi niềm tin đã đủ lớn, câu hỏi “Mình phải làm gì?” trở thành một trách nhiệm ngọt ngào.

Chuyến đi đã “thức tỉnh” trách nhiệm của tôi và các bạn. Chúng tôi chính là “nhịp cầu” nối Việt Nam với thế giới.

Trại hè không kết thúc vào ngày bế mạc. Nó đã mở ra một chương mới. Quan trọng hơn một chuyến đi, Trại hè đã kiến tạo nên một mạng lưới thanh niên kiều bào toàn cầu. Chúng tôi, gần 120 con người từ 28 quốc gia, đã trao đổi thông tin liên lạc, đã kết nối với nhau không chỉ bằng tình bạn mà bằng một nhịp đập chung hướng về quê hương. Chúng tôi nhận ra mình không đơn độc. Chúng tôi là một lực lượng yêu thương, một “cánh tay nối dài” đầy sức trẻ của Tổ quốc trên khắp năm châu.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Khánh Vân cùng cây đàn tính, phía sau là bức ảnh nổi tiếng "Bác Hồ bắt nhịp bài ca Kết đoàn" của nghệ sĩ nhiếp ảnh Lâm Hồng Long.

Mạng lưới này, với sự hỗ trợ của các cơ quan đại diện Việt Nam ở nước ngoài và các tổ chức như Hội Sinh viên Việt Nam tại Pháp (UEVF) mà tôi đang tham gia và sẽ là những “người kể chuyện” chủ động.

Chúng tôi sẽ cùng nhau học tiếng Việt tốt hơn, để hiểu sâu hơn về văn hóa, lịch sử ngàn đời của ông cha, để hiểu về những gì đang diễn ra trong nước bằng tất cả niềm tự hào, sự tin tưởng.

Chúng tôi sẽ cùng nhau lan tỏa vẻ đẹp Việt Nam. Chúng tôi sẽ dùng chính mạng xã hội để kể lại câu chuyện sự thật của mình. Đó chính là cách chúng tôi, mạng lưới Gen Z toàn cầu, tham gia bảo vệ sự thật và nền tảng tư tưởng của Đảng Cộng sản Việt Nam theo cách của riêng mình, một cách tự nhiên và chân thực nhất. Một video chân thực của một Gen Z về cảm xúc ở Nghĩa trang Liệt sĩ Trường Sơn, một hình ảnh tự hào về chủ quyền ở Học viện Hải quân... sẽ có sức thuyết phục và lan tỏa mạnh mẽ, ấm áp, đập tan mọi luận điệu xuyên tạc.

Chúng tôi sẽ cùng nhau làm những việc có ý nghĩa cho quê hương như tôi đã ấp ủ. Từ những dự án thiện nguyện, đến việc kết nối công nghệ và cao hơn là ước mơ được làm việc ở cả hai nước Pháp - Việt.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Câu chuyện của tôi và của gần 120 kiều bào trẻ chính là một minh chứng cho sự quan tâm sâu sắc của Đảng và Nhà nước.

Đảng đã không “bỏ rơi” chúng tôi trong “ma trận” thông tin. Bằng những chủ trương mang tầm nhìn chiến lược và bằng những hành động thiết thực, nhân văn như Trại hè Việt Nam, Đảng đã “chạm” đến trái tim, “thức tỉnh” lý tưởng và “kiến tạo” niềm tin cho thế hệ Gen Z xa xứ.

Từ một cô gái 18 tuổi “hoang mang” giữa Paris tráng lệ, tôi đã thấy Tổ quốc trong chính mình. Niềm tin của tôi hôm nay là niềm tin sâu sắc, được bồi đắp từ thực tiễn. Chúng tôi, thế hệ kiều bào trẻ, đã được kết nối thành một gia đình lớn sẽ là những “nhịp cầu” vững chắc, không chỉ “mang tiếng Việt đi xa” mà còn là những người kể chuyện đầy yêu thương, dùng tài năng, tâm huyết và sức trẻ của mình để bảo vệ, lan tỏa vẻ đẹp của Tổ quốc Việt Nam yêu dấu.

Tôi thấy Tổ quốc trong tim mình

Tôi may mắn được đến thăm số 9 ngõ Compoint, quận 17, Paris nơi chủ tịch Hồ Chí Minh sống từ năm 1921 tới 1923 với bí danh Nguyễn Ái Quốc. Tôi cũng đã đến thăm Musée de l’Histoire Vivante (Bảo tàng Lịch sử Sống) ở công viên Montreau (thành phố Montreuil), nơi lưu giữ một không gian vô giá: Một căn phòng lưu niệm đã được phục chế nguyên trạng, với nhiều chi tiết và hiện vật gốc được tháo dỡ từ chính căn phòng trong ngôi nhà số 9 nơi Bác Hồ từng sống trong đó có một viên gạch hồng là hiện vật liên quan đến câu chuyện cảm động về Bác.

Trước đây, Bác Hồ với tôi là những trang sách lịch sử, là những câu chuyện trong các buổi sinh hoạt cộng đồng. Nhưng chỉ khi đứng lặng trong không gian được tái hiện này, trước những đồ vật giản dị, nguyên bản Người đã từng dùng, tôi mới thực sự "chạm" vào được sức mạnh vĩ đại của một lý tưởng.

Tôi nhìn quanh, thấy những bức ảnh cũ, những tài liệu ghi lại quãng thời gian Người hoạt động ở đây. Giữa Paris hoa lệ, chính từ căn phòng gốc ở ngõ Compoint khi xưa, một người thanh niên trẻ đã mang trong tim một khát vọng cháy bỏng: độc lập cho dân tộc, tự do cho nhân dân. Chính từ nơi đó, những hạt mầm đầu tiên của con đường cách mạng vô sản đã được gieo, để rồi nảy mầm thành Đảng Cộng sản Việt Nam – lực lượng tiên phong dẫn dắt dân tộc đi qua bao bão táp, thử thách để có ngày hôm nay.

Chuyến thăm này, với thế hệ trẻ Việt kiều như chúng tôi, không chỉ là một bài học lịch sử. Đó là một lời nhắc nhở sâu sắc rằng nền tự do và hòa bình chúng tôi có hôm nay là kết quả của một lý tưởng cao đẹp, của niềm tin sắt đá vào con đường mà Đảng và Bác Hồ đã chọn.

Khi bước ra khỏi bảo tàng, tôi dừng lại thật lâu. Paris vẫn đẹp và lãng mạn như mọi ngày, nhưng trong lòng tôi là một niềm tự hào trào dâng mãnh liệt. Tôi thấy mình gần hơn với quê hương, với cội nguồn. Và tôi hiểu, dù ở bất cứ đâu, người trẻ Việt Nam vẫn có thể tiếp nối lý tưởng ấy: Sống tử tế, cống hiến và không bao giờ quên mình là người Việt Nam.

Bài viết: Trần Hoàng Khánh Vân, Sinh viên Trường Đại học Kiến trúc quốc gia Val de Seine, thành phố Paris, Cộng hòa Pháp