Cứ hết giờ làm là chị Đặng Thị Thương Thúy (38 tuổi, quê Nam Định), công tác tại Trung tâm Khai thác trong nước, Công ty Chuyển phát nhanh Bưu điện Hà Nội lại cắm đầu cắm cổ phi xe thật nhanh bởi chị biết thể nào cậu trai út cũng đứng ra cửa lớp mầm non ngóng mẹ. Ở nhà thì cậu con trai giữa không may bị bại não phải nằm một chỗ nhưng dường như cũng cảm nhận được sắp đến giờ mẹ về nên cứ ngọ nguậy không yên.
Đều đặn mỗi tháng chị mất 1-2 triệu đồng tiền thuốc men, khám chữa cho con. Cực nhất là những lúc trái gió trở trời, trong người khó chịu mà không thể nói ra được, thằng bé bứt rứt, cào cấu, vớ được gì là cho cả vào mồm, có lần không may gặp vật sắc nhọn là mồm miệng, tay chân tứa máu.
Từ ngày chị sinh thằng bé đến giờ, không nhớ nổi bao nhiêu lần mẹ con bồng bế nhau đi viện. Không có điều kiện, nên cực chẳng đã, chị phải gửi con gái lớn về Nam Định nhờ ông bà ngoại chăm sóc khi nó mới 3 tuổi.
Thỉnh thoảng con gái mới có dịp được ra Hà Nội, mẹ con mừng mừng tủi tủi, gặp nhau hàn huyên đủ thứ chuyện, 1 - 2 hôm rồi lại ngậm ngùi chia tay. Cuộc chia tay nào cũng có nước mắt. Chị không biết đến bao giờ gia đình mình mới đoàn tụ chung về một mối…
Bữa nay chị có vẻ thong thả hơn! Chị lái xe thật chậm, lâu lắm mới kịp hít hà hương hoa sữa thơm nồng góc phố. Bất chợt thấy một gia đình 4 người chở nhau đi ngang qua, tiếng nói cười giòn tan vang vọng. Lòng chị không cảm thấy có chút ghen tị như mọi khi! Chị mỉm cười! “Hóa ra, Hà Nội đã sang thu!”.
Lúc chiều, con gái vừa gọi điện báo đang trên đường lên Hà Nội. Tối nay cả nhà chị lại được quây quần bên nhau. Một cảm giác hạnh phúc len lỏi sâu khắp trong từng tế bào trên cơ thể chị. Ánh mắt, nụ cười, tiếng nói ngây thơ trong trẻo của các con lại tràn ngập trong tâm trí. Hà Nội hôm nay như dịu dàng, đáng yêu hơn, dù đường vẫn tắc như mọi hôm nhưng chị không cảm thấy bức bối nữa!
Đi qua chợ cóc gần nhà, chị ngập ngừng định dừng lại tạt vào hàng rau, hàng thịt quen mọi khi để về nấu vội bữa tối. Nhưng, hôm nay phải khác chứ! Chị quyết định đến cửa hàng thực phẩm sạch, mua nguyên liệu làm món phở cuốn – món con gái đặt tên là “món thần thánh”. Tiện thể, chị chọn luôn mấy vỉ sữa chua, nhẩm bụng “Thể nào chúng nó cũng reo lên cho mà xem!”.
Xong xuôi, chị phóng thật nhanh về nhà! Lúc này, chị cũng chẳng còn để ý người trên phố có gì vui hay không nữa! Bởi niềm vui to đùng của chị đang ngóng chị trở về!
![]() |
| Hôm nay chị Thúy bỗng thấy Hà Nội dịu dàng đến lạ, bởi chị đang có niềm vui to đùng đang chờ ở nhà! Ảnh: HN |
Niềm vui của người lao động khi mua sắm ở siêu thị công đoàn Mô hình siêu thị công đoàn tại Công ty TNHH Yazaki EDS VN đã giúp hàng nghìn công nhân lao động tiết kiệm được chi ... |
Niềm vui từ đam mê thể thao của anh thợ hàn Chiều lâm thâm mưa, heo heo gió núi, anh công nhân Phạm Trung Kiên (Công ty CP Xuất nhập khẩu Kim Thạch Phát, Hữu Lũng, ... |
Vui như chị Luyến 10 năm, làm công nhân, một mình nuôi hai con nhỏ. Lẽ thường thì hoàn cảnh ấy phải khiến chị Luyến sống với buồn tủi, ... |
Đọc nhiều
Tin mới hơn
Nghệ An: 2.000 người lao động được khám bệnh miễn phí
Giải pháp thực hiện truyền thông hiệu quả nhằm tăng cường nhận thức bảo vệ môi trường ở Bắc Ninh
Tình trạng sức khỏe 17 công nhân nghi ngộ độc thực phẩm ở Huế hiện ra sao?
Tin tức khác
Công nhân Đà Nẵng mất sạch tài sản sau lũ, doanh nghiệp chi hàng chục tỷ đồng tiếp sức
Từ nỗi đau riêng, viết nên bài học nhân văn về bảo hiểm xã hội
Thái Nguyên: Gần 400 cán bộ cơ sở được tập huấn về bình đẳng giới và phòng chống bạo lực
Hơn 20 xã, phường ở Huế bị ngập lụt, các lực lượng dốc sức làm sạch môi trường
Sau bão lũ, doanh nghiệp hỗ trợ công nhân 15 tỷ đồng để ổn định cuộc sống
