Tựa như một vòng tay không bao giờ buông
Cuộc thi viết Vòng tay Công đoàn

Tựa như một vòng tay không bao giờ buông

Ngô Khiêm
Tác giả: Ngô Khiêm
Sáng 21.11, tại Hà Nội, trong khuôn khổ lễ trao giải Cuộc thi “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V đã diễn ra buổi tọa đàm “Nối dài những vòng tay tin yêu” đầy xúc động về 3 nhân vật với những câu chuyện khác nhau.

Không có những lời văn hoa. Không có những nỗ lực gượng ép để gây xúc động. Chỉ là những mảnh đời thật giản dị, kham khổ, nhưng kiêu hãnh theo cách của riêng họ.

Và phía sau mỗi câu chuyện, luôn thấp thoáng một “vòng tay” lặng lẽ: Vòng tay của Công đoàn Việt Nam - nơi người lao động tìm về khi đời chợt tối sầm, khi họ cần một điểm tựa để đứng dậy lần nữa.

Cô sinh viên năm ấy và vòng tay nâng người giữa vực sâu

Hôm nay, chị Quế đứng lặng lẽ, dáng người nhỏ nhắn, nụ cười hiền. Nhưng trong ánh mắt chị vẫn có một cái gì đó rất sâu - thứ ánh sáng chỉ những ai đã từng đứng bên bờ vực mới có được.

Tựa như một vòng tay không bao giờ buông
Chị Lê Thị Quế chia sẻ tại tọa đàm.

Năm ấy, chị mới mười chín, đôi mắt còn xanh biếc tuổi trẻ. Một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác, điện thoại reo. Tai nạn. Mẹ mất. Mọi thứ trước mắt chị đổ sụp như một tòa nhà bị rút mất móng.

Chị kể: “Buổi tối hôm đó, tôi ngồi một mình trong căn phòng trọ. Không khóc nổi. Chỉ lặp đi lặp lại trong đầu một câu: Mẹ đi rồi… mình còn lại cái gì?”

Chị định nghỉ học. Định bỏ dở tất cả. Định quay về quê, sống qua ngày. Một cô gái trẻ bơ vơ giữa thành phố không phải chuyện hiếm. Nhưng số phận đã rẽ sang một hướng khác nhờ một vòng tay không hề buông chị ra.

Đó là những người cán bộ công đoàn ở Công ty Xi măng Yên Bình (Yên Bái) - nơi mẹ chị làm việc.

Họ tìm đến không phải với những lời an ủi sáo rỗng mà bằng trách nhiệm của những con người xem nhau là gia đình.

Có người nói với chị: “Con nghèo cũng được, khó cũng được… nhưng phải học. Đó là điều mẹ con sẽ mong nhất".

Câu nói ấy như nắm lấy tay chị đúng lúc chị đang ngã xuống.

Và chị tiếp tục đi học, tìm kiếm công việc làm thêm thì chị lại gặp một "vòng tay" khác- tổ chức Công đoàn Chi nhánh Công ty TNHH Thương mại và Dịch vụ du lịch Bắc Á. Họ tạm ứng giúp chị tiền học phí. Chủ tịch Công đoàn lặng lẽ tạm ứng lương cho chị khi chị thiếu tiền, chưa bao giờ kể công.

Công đoàn lúc ấy không chỉ là tổ chức. Họ là nhà.

Là nơi một cô gái bám vào để không trượt khỏi cuộc đời. Và chị đã sống tiếp bằng chính nghị lực và bằng tình thương mà mẹ để lại qua những người Công đoàn.

Hôm nay, chị là Phó Chủ tịch Công đoàn cơ sở chi nhánh công ty - mười năm kiêm nhiệm nhưng lúc nào cũng thấy chị có mặt nơi cần.

Khi được hỏi điều gì giữ chị lại với Công đoàn, chị chỉ nói: “Vì tôi từng được cứu bởi một vòng tay. Và giờ đến lượt tôi dang tay ra với người khác.”

Người đàn ông giữ gia đình bằng đôi tay lam lũ

Có những câu chuyện, chỉ cần nghe một lần là ngực như thắt lại. Câu chuyện của anh Nguyễn Văn Hằng – công nhân Công ty Môi trường TKV – là một câu chuyện như thế: giản dị, nhưng chạm đến tận sâu lòng người.

Năm 2022, vận hạn như ập xuống cùng lúc. Chỉ trong ít tuần, anh nhận liên tiếp ba tin dữ – ba cú quật khiến một người đàn ông khỏe mạnh nhất cũng phải lảo đảo: Cha anh phát hiện ung thư. Con gái mắc bệnh hiếm. Con trai bị bệnh thận.

Tựa như một vòng tay không bao giờ buông
Anh Nguyễn Văn Hằng chia sẻ tại tọa đàm.

Anh kể lại, giọng khàn đặc như dồn nén lâu ngày: “Có những đêm anh gần như không dám nhắm mắt, vì chỉ cần một tiếng chuông điện thoại cũng có thể là tin dữ từ bệnh viện".

Ban ngày, anh đi làm vệ sinh môi trường – công việc quen với mồ hôi, nắng gió. Ban tối, anh lại lao vào mọi công việc ai thuê là làm: đóng gạch, sửa bơm, chở hàng… miễn sao kiếm thêm được chút tiền thuốc cho những người thân đang đau yếu.

Có lúc, anh thú nhận: “Tôi có cảm giác như bão từ bốn phía tràn tới. Đứng cũng không còn vững nữa.”

Nhưng khi anh gần như không còn chút dựa dẫm nào, Công đoàn đã bước vào cuộc đời anh – lặng lẽ, chân thành và kịp thời.

Họ không ồn ào. Không cần tốp máy ảnh đi theo. Nhưng họ có mặt đúng lúc anh cần nhất: Chuyển khoản hỗ trợ khẩn cấp để anh trang trải viện phí. Chủ tịch Công đoàn phân xưởng đến tận nhà, không ngại bùn đất, phụ anh chăm đàn lợn, đàn gà.

Cả tổ sản xuất thay phiên nhau qua coi vườn, chăm trang trại để anh yên tâm đưa con đi điều trị.

Có lần, cả đoàn cán bộ Công đoàn xuống nhà, tự tay đổ từng bao gạch, làm giúp anh những việc nặng nhọc mà bình thường chỉ anh mới làm nổi.

Không ai kể lại chuyện ấy trên mạng xã hội. Không một tấm ảnh nào được chụp để “làm truyền thông”. Chỉ có một câu nói được nhắc đi nhắc lại: “Đồng chí cứ yên tâm.”

Chính ba chữ ấy, giữa những ngày giông gió nhất của cuộc đời, đã kéo anh đứng dậy.

Đến giờ, anh vẫn nhớ mãi câu nói của chị Phạm Thị Thu Hà – Ủy viên Ban Chấp hành Công đoàn Công ty – trong lần đến thăm: “Đoàn viên mà đổ gục là lỗi của Công đoàn. Nên chúng tôi không để ai một mình cả.”

Đôi tay lam lũ của anh Hằng không chỉ giữ gìn môi trường trong sạch mà còn giữ trọn một gia đình đang oằn mình trong bệnh tật. Nhưng phía sau anh luôn có một bàn tay khác, ấm áp và vững chãi của Công đoàn. Nhờ vậy, giữa cuồng phong của số phận, anh vẫn đứng thẳng, bình thản bước tiếp.

Công đoàn kiến tạo những mùa quả ngọt

Nếu câu chuyện của chị Quế là hành trình trở về từ vực sâu và câu chuyện của anh Hằng là hành trình trụ vững giữa bão tố thì câu chuyện của cô giáo Nguyễn Thị Hiền – Trường PTDTNT THPT số 2 Nghệ An lại là hành trình gieo hạt, bền bỉ và lặng thầm, để rồi tạo nên những mùa quả ngọt cho cả một vùng đất.

Ở Nghệ An, phong trào “90 ngày quyết tâm” do Công đoàn Giáo dục Nghệ An phát động đã thổi một luồng sinh khí mới vào toàn ngành. Phong trào không chỉ “vang lên” mà còn “bén rễ”, để từng giáo viên vùng cao, vùng xa có thêm động lực đứng lớp mỗi ngày.

Tựa như một vòng tay không bao giờ buông
Cô Nguyễn Thị Hiền chia sẻ tại tọa đàm.

Công đoàn đã đồng hành, cổ vũ, tổ chức, kết nối, để phong trào ấy đi vào từng tổ chuyên môn, từng lớp học, từng hành động nhỏ nhất của mỗi thầy cô.

Và kết quả là một cú vượt dốc ngoạn mục: Từ vị trí 22 vươn lên đứng thứ 12 toàn quốc về kết quả tốt nghiệp THPT. Năm học 2024–2025, tỉnh Nghệ An đạt 100% học sinh đỗ tốt nghiệp - một con số mang theo bao mồ hôi và hy sinh của những người đứng lớp.

Nhưng điều đáng quý nhất của ngành Giáo dục Nghệ An hôm nay không chỉ nằm trong những con số đẹp đẽ ấy. Nó nằm ở những buổi tối đèn phòng họp còn sáng, khi Công đoàn phối hợp với chuyên môn để rà soát từng học sinh yếu, tìm giải pháp “kèm cặp không bỏ sót em nào”.

Nó nằm ở những chiều muộn, khi giáo viên ngồi lại phụ đạo cho học sinh yếu không tính công, không đòi thù lao, chỉ vì thương trò mình còn loay hoay.

Nó nằm ở những que kem, cốc chè, những món quà nhỏ nhưng chứa đầy yêu thương, được thầy cô tự bỏ tiền túi để động viên học sinh sau buổi học thêm dài.

Tất cả những điều giản dị ấy cộng hưởng lại đã tạo nên một “hệ sinh thái yêu thương” nơi trường học, nơi học sinh cảm nhận rằng mình được nâng đỡ, còn thầy cô thì hiểu rằng mình không hề đơn độc.

Cô Nguyễn Thị Hiền lặng lẽ nói một câu mà cả hội trường như lặng đi: “Công đoàn không chỉ bảo vệ. Công đoàn nâng từng đứa trẻ lên bằng tình thương, bằng niềm tin, bằng trách nhiệm của những người gieo hạt".

Như vậy, Công đoàn Giáo dục Nghệ An không chỉ giữ bước chân của người thầy lại với nghề mà còn thắp sáng tương lai của cả một thế hệ bằng những việc làm âm thầm nhưng lấp lánh tình người.

Vòng tay ấy rộng hơn một tổ chức, dài hơn một nhiệm kỳ

Khi ba câu chuyện được đặt cạnh nhau, người ta nhận ra một sự thật giản dị mà lớn lao: Công đoàn chính là vòng tay không bao giờ buông, dù người lao động đang ở thời khắc đẹp nhất hay tăm tối nhất của đời mình.

Tựa như một vòng tay không bao giờ buông
Đồng chí Nguyễn Xuân Hùng, Phó Chủ tịch Tổng LĐLĐ Việt Nam tặng hoa cho 3 khách mời tham dự tọa đàm.

Vòng tay ấy ôm lấy một cô sinh viên ngay khi mất chỗ dựa duy nhất. Vòng tay ấy che gió cho một người đàn ông đang kiệt sức vì quá nhiều biến cố. Vòng tay ấy nâng đỡ cả một tỉnh, để hàng vạn học sinh bước vào đời với hành trang mới. Một vòng tay lặng lẽ. Không phô trương. Nhưng đủ mạnh để giữ người lại với cuộc đời.

Và cũng chính vòng tay ấy qua thời gian đã trở thành điều đẹp nhất của Công đoàn Việt Nam: Một tổ chức không chỉ đại diện, mà còn thương yêu. Không chỉ bảo vệ, mà còn sưởi ấm. Không chỉ đi cùng người lao động mà nhiều khi… là điều duy nhất níu họ lại khi họ sắp buông tay.

Tin tức khác

Những khoảng lặng đẹp giữa đời sống lao động

Những khoảng lặng đẹp giữa đời sống lao động

Trong hành trình lan tỏa của cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn”, có những câu chuyện không ồn ào nhưng đủ sức lay động, có những người lao động bình dị nhưng lại khiến người đọc nhận ra điều đẹp đẽ nhất: ở đâu có sự sẻ chia, ở đó tình người được thắp sáng.
“Vòng tay Công đoàn”: Khi những câu chuyện đời thường viết nên sức mạnh của tinh thần đoàn kết

“Vòng tay Công đoàn”: Khi những câu chuyện đời thường viết nên sức mạnh của tinh thần đoàn kết

Có những câu chuyện tưởng chừng rất đỗi bình thường, nhưng khi được viết ra, chúng trở thành ngọn lửa sưởi ấm biết bao trái tim. “Vòng tay Công đoàn” mùa thứ V là nơi hội tụ những câu chuyện như thế, nơi người lao động tìm thấy niềm tin, nơi Công đoàn hiện lên bằng những hành động thiết thực, gần gũi, và nơi tinh thần đoàn kết được gửi gắm qua từng câu chữ.
Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp

Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp

Trong ngôi trường Tiểu học Vĩnh Lộc B (TP. Hồ Chí Minh), tập thể giáo viên luôn nhắc đến Chủ tịch Công đoàn Quách Kiện Sanh như một điểm tựa vững vàng. Thầy không chỉ là người đại diện cho quyền lợi chính đáng của thầy cô mà còn là người đồng hành sẻ chia trong những lúc khó khăn, mang lại sự an tâm để mỗi giáo viên thêm yêu nghề, gắn bó với mái trường.
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa

Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa

Không chỉ là một giáo viên tận tụy với nghề, chị Nguyễn Thị Diễm Kiều – Chủ tịch Công đoàn Trường THCS Đông Hòa (phường Đông Hòa, TP. Hồ Chí Minh) còn là điểm tựa tin cậy của đồng nghiệp, là người “giữ lửa” trong mọi phong trào và hoạt động tập thể. Hơn hai mươi năm gắn bó với ngành Giáo dục, chị đã khẳng định bản lĩnh của một nhà giáo giỏi chuyên môn, đồng thời là cán bộ Công đoàn đầy trách nhiệm, nhiệt huyết.
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương

Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương

Trong đời sống của mỗi con người, “gia đình” luôn là hai chữ thiêng liêng và gần gũi nhất. Đó là nơi ta sinh ra, lớn lên, là điểm tựa vững chắc để mỗi bước đường đời thêm vững vàng. Thế nhưng, trong công việc và trong tập thể, tôi nhận ra rằng mình may mắn có thêm một “gia đình lớn” khác – đó chính là tổ chức Công đoàn Trường Tiểu học Nguyễn Thái Học (phường Bến Thành, TP. Hồ Chí Minh).
Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non

Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non

Trong hành trình gieo mầm tri thức, những người thầy, người cô luôn lặng lẽ hy sinh để chăm lo cho học trò. Nhưng song hành cùng họ còn có những cán bộ công đoàn – những “người giữ lửa” thầm lặng, vừa đứng lớp vừa chăm lo đời sống tinh thần, vật chất cho đồng nghiệp. Ở Trường Mầm non Hương Sen (TP. Hồ Chí Minh), hình ảnh cô giáo Đặng Thị Hoàn, Chủ tịch Công đoàn nhà trường chính là minh chứng sinh động cho vai trò ấy: tận tụy, trách nhiệm và giàu yêu thương, luôn tiếp thêm tinh thần, lan tỏa nghị lực đến đồng nghiệp và cộng đồng.
Xem thêm