Với tôi, “Vòng tay Công đoàn” không chỉ là một khẩu hiệu hay một chương trình hoạt động, mà là những hành động cụ thể, thiết thực, chan chứa tình người. Và câu chuyện tôi sắp kể chính là minh chứng sống động cho điều ấy – rằng phía sau mỗi đoàn viên luôn có một tập thể sẵn sàng sẻ chia, nâng đỡ, đồng hành khi họ yếu lòng nhất.
Câu chuyện bắt đầu từ cuối năm 2023. Như thường lệ, Công đoàn Trường Đại học Tài chính – Marketing tổ chức khám sức khỏe định kỳ cho toàn thể cán bộ, giảng viên. Đây là hoạt động thường niên, thể hiện sự quan tâm đến sức khỏe của đoàn viên. Tôi đến buổi khám với tâm thế thoải mái, nghĩ rằng chỉ là vài xét nghiệm cơ bản rồi ra về. Vậy mà, một con số lạnh lùng hiện lên trên tờ kết quả đã khiến tôi bàng hoàng: chỉ số tiểu cầu PLT của tôi lên đến 860, trong khi mức bình thường chỉ từ 250–400. Vị bác sĩ đọc kết quả cau mày, rồi nghiêm giọng yêu cầu tôi phải đi khám chuyên sâu. Trong khoảnh khắc ấy, tôi ngỡ ngàng và có phần hoang mang. Tôi vẫn khỏe mạnh, vẫn dạy học, vẫn đi làm đều đặn… sao lại có thể có bệnh nghiêm trọng?
![]() |
| Vòng đeo tay bệnh nhân – dấu mốc của một hành trình không ai mong đợi, nhưng đã giúp tôi tìm thấy sức mạnh từ những vòng tay sẻ chia của đồng nghiệp và Công đoàn. Ảnh: ĐVCC |
Chỉ vài ngày sau, tôi nhập viện 175. Những ngày đầu nằm viện là chuỗi ngày đầy lo lắng và mơ hồ. Chưa có chẩn đoán rõ ràng, tôi phải trải qua hết xét nghiệm này đến xét nghiệm khác, từ những ống máu liên tục được lấy đến những đơn thuốc dài dằng dặc. Thế nhưng, giữa bầu không khí nặng nề đó, tôi lại thấy mình là người bệnh “may mắn” nhất: bởi giường bệnh của tôi luôn đầy ắp tiếng nói cười, luôn có người thân quen ra vào thăm nom. Ngoài ông xã và các con, đồng nghiệp tôi thay nhau vào viện. Họ bước vào, ánh mắt vừa thương vừa lo. Có người vừa thấy tôi trong bộ đồ bệnh nhân, gương mặt phờ phạc đã bật khóc. Nước mắt ấy, tôi biết, không chỉ là sự xót xa, mà còn như đang khóc thay cả phần nước mắt mà tôi cố giấu đi.
Tôi nhớ như in những túi quà đặt vội ở đầu giường: hộp sữa, trái cây, vài gói bánh nhỏ… giản dị nhưng chứa đựng bao yêu thương. Tôi nhớ những cái nắm tay thật chặt, những câu nói run run: “Cố gắng lên nhé, chúng tôi luôn ở bên”. Mỗi lần như vậy, tôi lại thấy lòng mình dịu lại, thấy mình không đơn độc trên hành trình đầy bất trắc.
Khi ấy, tôi chưa biết căn bệnh gì đang đợi mình phía trước. Nhưng tôi đã cảm nhận rõ sức mạnh tinh thần đến từ vòng tay đồng nghiệp, từ sự đồng hành lặng thầm nhưng bền bỉ của công đoàn. Tôi hiểu rằng, công đoàn không chỉ là nơi hội họp, tổ chức phong trào, mà còn là chỗ dựa thật sự khi đoàn viên rơi vào hoàn cảnh khó khăn.
Tết năm ấy, tôi được về nhà dù chưa có kết quả chẩn đoán cuối cùng. Giữa những ngày cận Tết, khi ngoài phố đã rực rỡ đèn hoa, mọi người tất bật dọn dẹp, sắm sửa, thì lãnh đạo nhà trường, đại diện Đảng ủy, Ban Chấp hành Công đoàn vẫn đến tận nhà thăm tôi. Họ ngồi xuống, kiên nhẫn lắng nghe, ân cần hỏi han từng chi tiết nhỏ: sức khỏe tôi thế nào, bữa ăn có ngon miệng không, tinh thần có ổn không… Những lời động viên nhẹ nhàng ấy như giúp tôi san bớt gánh nặng, như thắp thêm ánh sáng hy vọng trong lòng.
Không chỉ bằng lời nói, công đoàn còn kịp thời hỗ trợ tôi một khoản kinh phí điều trị. Với nhiều người, có thể đó chỉ là một khoản hỗ trợ nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh của tôi, đó thực sự là một món quà vô giá. Giữa lúc chi phí y tế tăng cao, nỗi lo chồng chất, thì sự hỗ trợ ấy giống như một cái phao cứu sinh, giúp tôi vững vàng hơn để bước tiếp. Quan trọng hơn cả, nó cho tôi cảm giác được chở che, được quan tâm, được sẻ chia – cảm giác mà đôi khi chính sức mạnh vật chất cũng không thể mang lại.
Rồi tháng 4/2024, sau hàng loạt xét nghiệm và bốn lần chọc tủy, bác sĩ tại Bệnh viện Truyền máu và Huyết học đưa ra kết luận: “Xơ tủy”. Tôi chết lặng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cả thế giới như khựng lại. Nhưng rồi, tôi hít một hơi thật sâu, tự nhủ rằng mình sẽ phải bước tiếp, bởi y học hiện nay vẫn còn cho tôi hy vọng. Và trong đầu tôi, những gương mặt thân thương lần lượt hiện lên – ánh mắt lo lắng của người thân, những bước chân vội vàng của đồng nghiệp vào viện, nụ cười ấm áp của lãnh đạo nhà trường khi đến thăm, và trên hết, vòng tay sẻ chia của công đoàn.
Tôi chợt nghĩ: nếu không có buổi khám sức khỏe định kỳ hôm đó, căn bệnh này có lẽ vẫn sẽ lặng lẽ ẩn mình, chờ đến một ngày khác mới bùng phát, và tôi có thể đã bỏ lỡ thời điểm vàng để điều trị. Công đoàn không chỉ tổ chức một buổi khám sức khỏe thông thường, mà đã vô tình mở ra cơ hội sống cho tôi.
Giờ đây, khi ngoảnh lại, tôi biết rằng mình đã đi qua những tháng ngày giông bão không chỉ bằng sức lực của riêng mình. Có những bàn tay đã siết chặt lấy tôi khi tôi loạng choạng. Có những ánh mắt lặng lẽ dõi theo từng bước chân tôi đi. Có những nụ cười trao trọn chỉ để giúp tôi bớt mỏi mệt. Tất cả đã trở thành ký ức không thể nào quên. Tôi vẫn nhớ tiếng xe đồng nghiệp dừng trước cổng nhà vào một buổi chiều cuối năm, tiếng chào hỏi quen thuộc vang lên từ ngoài sân, tiếng ghế khẽ dịch trong căn phòng khách nhỏ… Những âm thanh tưởng chừng bình thường ấy giờ là những thanh âm của yêu thương, neo lại trong tim tôi mãi mãi.
Nếu không có công đoàn, có lẽ tôi đã không thể cảm nhận sâu sắc đến thế sức mạnh của sự sẻ chia. Và nếu không có những đồng nghiệp sẵn sàng bỏ dở công việc để đến bệnh viện trò chuyện, tôi đã chẳng bao giờ hiểu rằng tình cảm chân thành có thể đến một cách lặng lẽ, chậm rãi, nhưng lại bền bỉ và lan tỏa đến thế.
Đằng sau mỗi đoàn viên, luôn có một vòng tay đủ rộng để đón lấy, đủ vững để làm chỗ dựa, và đủ ấm để sưởi lòng trong những ngày tưởng như lạnh giá nhất của cuộc đời. Tôi tin rằng, từ những vòng tay ấy sẽ còn viết tiếp nhiều câu chuyện khác – những câu chuyện bình dị nhưng có sức lay động sâu xa. Bởi khi con người biết cùng nhau nắm tay, sẽ chẳng có khó khăn nào là không thể vượt qua. Công đoàn chính là chiếc cầu nối yêu thương, nơi từng nhịp bước của mỗi người đều được chở che, nâng đỡ.
| Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Đọc nhiều
Tin mới hơn
Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương
Tin tức khác
Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non
Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến
Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận
30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình
Người lao động có một điểm tựa nhân văn
