![]() |
| Ngày nay, vật dụng, hoàn cảnh mới ra đời liên tục, thế nên kiến thức an toàn phải học lại liên tục, cập nhật liên tục. Ảnh:QĐND |
Các bậc bố mẹ đã bao giờ dành thời gian, ví dụ vài phút tập trung để:
- Nhìn thấy đường thoát hiểm của siêu thị, hoặc toà nhà mới khi đặt chân tới chưa ?
- Có chú tâm nghe kỹ hướng dẫn viên hàng không hướng dẫn thoát hiểm trong máy bay không ?
- Có bao giờ nghĩ là dây giày cần buộc kỹ để an toàn không ?
- Có bao giờ nghĩ là đi đâu, mà đi sớm hơn lịch hẹn một chút, là vì an toàn không ? Có làm như thế thường xuyên không ?
- Khi dừng xe, thì đã sẵn sàng để xuống xe ngay không, hay là lục đục mãi mới xuống được.
- Có lắng nghe và thực hiện bảo mật cho máy điện thoại và thường xuyên cập nhật cho app không ?
- Khoá cửa để ngăn không cho người ngoài vào, nhưng đã làm gì để dễ mở ra khi muốn thoát nạn hoặc dễ phá cửa vào khi cần cứu nạn.
- Có biết cầu dao điện nhà mình, nút nào để ngắt điện gì trong nhà không ?
- Có nhận ra là đừng tranh luận với người say, đừng thách thức người cầm vũ khí không ?
-......
Nếu phải đặt những câu hỏi như này, sẽ đặt được vài trăm câu. Nếu các bố mẹ không trả lời được, hoặc ậm ừ, hoặc đùa cợt với các câu hỏi trên, thì con cái quý vị mất an toàn là điều dễ hiểu.
Con vật sống trong rừng đời đời kiếp kiếp, quen với cái cây đó, con suối đó và thực tập an toàn suốt đời này đời khác, thành phản xạ. Con người xưa kia ít thay đổi nên kiến thức an toàn cũng phù hợp cho đời sống. Ngày nay, vật dụng, hoàn cảnh mới ra đời liên tục, từ quê thành tỉnh, từ nhà mái tranh thành chung cư, từ xe đạp lên ô tô, biết bao là sự thay đổi, thế nên kiến thức an toàn phải học lại liên tục, cập nhật liên tục.
Kỳ lạ nhất là rất nhiều người coi kỹ năng sống là kỹ năng tồn tại ở thiên nhiên hoang dã. Họ gửi con đi các khoá huấn luyện kỹ năng trong rừng và coi là đủ. Thực chất, kỹ năng an toàn ngay trong đời sống hàng ngày là khởi đầu căn bản nhất của kỹ năng sinh tồn, thì ít ai học. Nhiều năm mình thực nghiệm rồi, giả sử mình có nhắc và phân tích cho ai, thì hầu hết đều bảo, thôi vui vẻ đi, có sao đâu, gì mà nghiêm trọng thế.
Sự sống chỉ cách nhau một nửa hơi thở. Có thở ra mà không có thở vào là “xong”!
Đọc nhiều
Tin mới
“Nhà giáo cũng cần tri ân xã hội”
“Đi bắt học trò”
Người về từ đại dương
Tin tức khác
Để có năng lượng sạch, trước tiên phải có môi trường đầu tư sạch
Sau lưng là thành phố
Giáo dục bằng tình thương
Phải truy trách nhiệm “chợ trên quốc lộ”
Phải “sốt ruột” hơn nữa trên EWEC
