Trước đó, chiều 6.11, tại cầu cảng Lý Sơn, anh Dương Quang Cường (44 tuổi) sau mâu thuẫn gia đình, nhảy xuống biển. Sóng lớn. Gió bão số 13 đang ngoài khơi. Thấy người rơi xuống nước, anh Lê Văn Sanh (37 tuổi) và anh Phan Duy Quang (47 tuổi) lập tức chèo thúng câu lao ra cứu. Cả ba không kịp trở lại. Thúng nhỏ bị sóng đánh trôi khỏi bờ. Trời tối rất nhanh.
Đêm đầu tiên họ bám vào nhau. Sóng quật liên hồi. Thúng úp. Người trôi. Đến rạng sáng, ba người bị tách khỏi nhau, mỗi người một hướng. Trên biển chỉ còn áo phao, vài mảnh gỗ, rác trôi. Họ uống nước mưa, có lúc phải uống cả nước biển. Ai vớt được gì thì ăn nấy: rong, cua chết, nửa quả táo dạt trên sóng.
Sáng 8.11, tàu hàng Hải Nam 39 phát hiện anh Quang đầu tiên, cách Lý Sơn hơn 60 hải lý. Anh kiệt sức nhưng nói rằng đừng đưa anh về bờ, để anh hỗ trợ chỉ vị trí cứu các bạn anh. Chiều cùng ngày, tàu cao tốc An Vĩnh Express tìm thấy anh Sanh ở vị trí khác. Biển vẫn động. Đến chập tối, một tàu cá ngoài khơi phát hiện anh Cường.
Ba mũi cứu hộ đưa ba người về đảo. Cầu cảng chật kín. Hàng ngàn người Lý Sơn đứng đợi. Có tiếng khóc. Có pháo hoa. Có những cái ôm rất chặt sau hai ngày ròng người dân đảo thắp hương cầu cho ba người đàn ông từ đại dương có thể trở về.
Người ta nói nhiều về câu chuyện của các anh. Nó là cổ tích; là ý chí con người không bỏ mặc đồng loại; và là phép màu giữa biển cả... Song, trong câu chuyện của các anh chia sẻ, đó là những khoảnh khắc rất con người. Anh Sanh kể về phút giây lênh đênh một mình trong biển đêm mịt mùng: “Tôi bơi mà trong đầu chỉ nghĩ đến vợ con. Nghĩ họ đang đợi mình ở nhà. Chỉ vậy mà cố bơi tiếp”.
Không phép màu, cổ tích, thần thánh nào xuất hiện. Nhớ về vợ con, về những người thân yêu đang đợi ở nhà mà gắng bơi, gắng sống. Đó là cội nguồn sức mạnh trong những phút sinh tử mệt lả. Và các anh đã về được với vợ con, về với vòng tay người dân Lý Sơn.
Nhìn họ trở về, người Lý Sơn hiểu rất rõ cảm giác ấy. Đảo này bao đời tiễn đàn ông ra biển. Đời trước đi Hoàng Sa, đời nay vẫn mưu sinh và thực thi chủ quyền trên biển đảo quê hương. Ai cũng mang theo một sợi dây kết nối vô hình nối với đất liền. Xưa, đội hùng binh Hoàng Sa cũng là những chàng trai từ đảo này, cũng một mạch cảm xúc: đi vì người thân, vì xóm làng, vì đất mẹ.
Nhìn người đàn ông trôi dạt 48 giờ rồi vẫn cố báo “còn hai người nữa”, người ta thấy lại cái khí chất ấy. Sống trên đảo này, có ai chỉ sống cho mình? Biển dữ, bão bất ngờ nhưng bám vào ký ức về vợ con, bám vào tiếng gọi của làng chài, bám vào ý thức mình thuộc về Tổ quốc, con người sẽ lại vươn khơi.
Và sẽ về.
MỸ ANH
Đọc nhiều
Tin mới
“Đi bắt học trò”
Tin tức khác
Để có năng lượng sạch, trước tiên phải có môi trường đầu tư sạch
Sau lưng là thành phố
Giáo dục bằng tình thương
Phải truy trách nhiệm “chợ trên quốc lộ”
Phải “sốt ruột” hơn nữa trên EWEC