Cảm ơn công đoàn – nơi đã giữ tôi lại khi mọi thứ muốn gục ngã
Cuộc thi viết Vòng tay Công đoàn

Cảm ơn công đoàn – nơi đã giữ tôi lại khi mọi thứ muốn gục ngã

Nguyễn Thị Liên Hoa
Cách đây 5 năm, gia đình tôi cũng giống như bao gia đình khác: yên ấm và đủ đầy. Tôi có một người chồng hết mực yêu thương vợ con, chăm chỉ làm việc. Anh làm tại một công ty ở Hà Nội với mức lương khá cao so với thời điểm đó. Hai con của chúng tôi đều học giỏi, ngoan ngoãn: con lớn đang học lớp 12 tại một trường chuyên của tỉnh, con nhỏ học lớp 8. Còn tôi là giáo viên Trường THCS Thạch Đồng, huyện Thanh Thủy, tỉnh Phú Thọ – nơi tôi luôn cảm nhận được vòng tay ấm áp, sẻ chia của anh chị em trong tổ chức Công đoàn.

Gia đình tôi từng sống trong hạnh phúc giản dị. Mỗi chiều thứ Bảy, cả nhà lại quây quần bên mâm cơm ấm áp, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện sau một tuần xa cách. Nhưng những ngày như thế đã vĩnh viễn khép lại, khi chồng tôi bất ngờ đột tử trên đường đến cơ quan.

Câu chuyện bắt đầu vào một sáng Chủ nhật. Tôi dậy sớm như thường lệ để chuẩn bị bữa sáng. Chồng đưa con trai lên tỉnh đi học, rồi ghé cơ quan. Hình ảnh anh rời khỏi nhà hôm ấy vẫn nguyên vẹn trong ký ức tôi – một buổi sáng yên bình, tưởng như mọi thứ sẽ mãi ổn định.

Vài giờ sau, tôi gọi điện nhưng anh không bắt máy. Tôi nghĩ chắc anh bận họp. Mãi đến chiều tối, khi đang dọn dẹp nhà cửa, tôi nhận tin dữ từ người chị họ: anh đã ra đi trên đường đến cơ quan.

Khoảnh khắc đó, tôi như rơi vào khoảng trống vô tận. Trái tim nghẹn lại, tay chân rụng rời, trước mắt chỉ còn một màu tối sầm. Tôi sụp xuống, không còn đủ sức để khóc. Từ giây phút ấy, cuộc sống của tôi và các con hoàn toàn thay đổi.

Cảm ơn công đoàn – nơi đã giữ tôi lại khi mọi thứ muốn gục ngã
Công đoàn Trường THCS Thạch Đồng đã cho tôi tình thương để vượt qua biến cố cuộc đời. Ảnh: ĐVCC

Anh ra đi đột ngột trong cơn mưa chiều lạnh lẽo, không kịp để lại một lời tạm biệt. Nỗi mất mát quá lớn khiến tôi chỉ còn biết nhìn vào khoảng không vô định. Giữa lúc tưởng như gục ngã, tôi đã được nâng đỡ bởi vòng tay ấm áp của anh chị em trong công đoàn – những người đồng hành cùng tôi suốt bao năm qua.

Họ đến ngay lập tức, không cần lời nhờ vả, không một phút do dự. Người lo bữa cơm cho gia đình, người liên hệ thủ tục với cơ quan chức năng, người khác thay nhau chăm sóc mẹ con tôi. Họ không chỉ là đồng nghiệp, mà thực sự là gia đình thứ hai.

Trong những ngày tang lễ, dù ai cũng bận rộn công việc, các anh chị em công đoàn vẫn thay phiên nhau ở bên, sẻ chia từng việc nhỏ nhất. Có những lúc tôi không còn kìm được nước mắt, một chị trong công đoàn nắm lấy tay tôi, khẽ nói: “Em ơi, anh ấy đi rồi, nhưng anh ấy sẽ mãi sống trong lòng tất cả chúng ta. Các chị em công đoàn sẽ luôn ở bên em”. Lời nói giản dị ấy khiến tôi cảm nhận sâu sắc rằng mình không hề đơn độc. Chính tình cảm chân thành của họ đã giúp tôi đứng vững trong những ngày tối tăm nhất, giữ lại trong tôi niềm tin vào tình người.

Và rồi, sau tang lễ, khi mọi thứ dần lắng xuống, các anh chị công đoàn lại tiếp tục ở bên tôi. Họ phân công nhau mỗi tối 2 đến 3 chị em trong công đoàn đến ngủ với tôi suốt 100 ngày để mỗi đêm tôi không phải khóc sưng mắt. Họ giúp tôi tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống, chia sẻ những khó khăn, và luôn nhắc tôi rằng tôi không phải đối mặt với thử thách này một mình. Họ chính là những người giúp tôi vững bước đi tiếp, đặc biệt là trong việc chăm sóc các con. Họ là chỗ dựa vững chắc cho tôi trong những ngày tháng sau mất mát lớn.

Những ngày tiếp theo, tôi lạc lõng trong nỗi đau không thể cầm nín. Những người xung quanh cố gắng an ủi tôi, mọi người ai cũng hiểu nỗi mất mát này của tôi là quá lớn. Tôi phải học cách tiếp tục sống, tiếp tục nuôi dạy hai đứa trẻ mà không có người đàn ông ấy bên cạnh.

Có những lúc tôi tự hỏi, liệu có thể vượt qua nỗi đau này không? Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng, mặc dù anh đã ra đi nhưng anh sẽ luôn sống trong trái tim tôi và trong những kỷ niệm mà chúng tôi đã có. Những điều anh dạy tôi về tình yêu, sự kiên cường và tình cảm gia đình sẽ mãi là những giá trị vĩnh cửu.

Thời gian đầu không có anh, một trong những điều khiến tôi cảm thấy ấm lòng nhất chính là sự xuất hiện của các anh chị em công đoàn. Họ là những người bạn, đồng nghiệp, những người đã đồng hành cùng tôi trong suốt nhiều năm qua. Khi mất đi một người thân yêu, tôi mới thật sự hiểu được tấm lòng của họ. Anh không còn nữa, nhưng những anh chị công đoàn sẽ mãi ở bên gia đình tôi.

Cảm ơn Công đoàn – nơi đã giữ tôi lại khi mọi thứ muốn gục ngã
Công đoàn Trường THCS Thạch Đồng vẫn sáng tối bên tôi những lúc tôi buồn, vui. Ảnh: ĐVCC

Năm năm đã trôi qua, nhưng các anh chị em Công đoàn Trường THCS Thạch Đồng vẫn luôn ở bên tôi, chia sẻ cả những nỗi buồn lẫn niềm vui trong cuộc sống. Mỗi khi đến ngày giỗ của anh, họ lại cùng nhau chuẩn bị những mâm cơm tươm tất để thắp hương tưởng nhớ. Không chỉ động viên, nâng đỡ tôi về tinh thần, họ còn hỗ trợ cả vật chất để các con tôi có điều kiện học tập đầy đủ, yên tâm bước tiếp trên con đường phía trước.

Bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, tôi cảm thấy vô cùng biết ơn những anh, chị, em công đoàn. Trong nỗi đau mất mát, họ là những người đem đến cho tôi không chỉ sự giúp đỡ, mà còn là tình cảm chân thành, những sự sẻ chia ấm áp. Chính họ đã cho tôi thấy rằng dù cuộc sống có khắc nghiệt đến đâu, nhưng tình người vẫn luôn hiện hữu, vẫn luôn sẵn sàng giúp đỡ và chia sẻ.

Dù anh không còn ở bên tôi nữa, nhưng tôi học cách sống mạnh mẽ hơn, vì tôi biết rằng anh muốn tôi như vậy. Và tôi cũng biết rằng, trong từng khoảnh khắc của cuộc sống này, anh vẫn luôn ở đâu đó, dõi theo tôi và các con.

Nỗi đau sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn, nhưng tôi học cách chấp nhận và sống tiếp. Những ngày tháng không có anh sẽ là một phần trong hành trình của tôi, một hành trình của sự mất mát, nhưng cũng là hành trình của sự trưởng thành và yêu thương sẻ chia.

Khi viết lại câu chuyện của mình nỗi đau đó lại trỗi dậy, nước mắt tôi lại ướt đẫm nhưng tôi vẫn muốn nỗi đau đấy một lần nữa sống dậy để tôi thêm một lần nữa xin được cảm ơn tất cả anh, chị, em Công đoàn Trường THCS Thạch Đồng. Đó là những người thân yêu như ruột thịt của tôi, đã ở bên tôi trong những lúc khó khăn, những lúc mất cân bằng nhất trong cuộc sống. Xin cảm ơn bằng tất cả sự chân thành của tôi và các con tôi đến anh chị, em Công đoàn Trường THCS Thạch Đồng.

Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức.

Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống.

Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động.

Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY

Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com

Tin mới hơn

Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp

Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp

Trong ngôi trường Tiểu học Vĩnh Lộc B (TP. Hồ Chí Minh), tập thể giáo viên luôn nhắc đến Chủ tịch Công đoàn Quách Kiện Sanh như một điểm tựa vững vàng. Thầy không chỉ là người đại diện cho quyền lợi chính đáng của thầy cô mà còn là người đồng hành sẻ chia trong những lúc khó khăn, mang lại sự an tâm để mỗi giáo viên thêm yêu nghề, gắn bó với mái trường.
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa

Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa

Không chỉ là một giáo viên tận tụy với nghề, chị Nguyễn Thị Diễm Kiều – Chủ tịch Công đoàn Trường THCS Đông Hòa (phường Đông Hòa, TP. Hồ Chí Minh) còn là điểm tựa tin cậy của đồng nghiệp, là người “giữ lửa” trong mọi phong trào và hoạt động tập thể. Hơn hai mươi năm gắn bó với ngành Giáo dục, chị đã khẳng định bản lĩnh của một nhà giáo giỏi chuyên môn, đồng thời là cán bộ Công đoàn đầy trách nhiệm, nhiệt huyết.
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương

Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương

Trong đời sống của mỗi con người, “gia đình” luôn là hai chữ thiêng liêng và gần gũi nhất. Đó là nơi ta sinh ra, lớn lên, là điểm tựa vững chắc để mỗi bước đường đời thêm vững vàng. Thế nhưng, trong công việc và trong tập thể, tôi nhận ra rằng mình may mắn có thêm một “gia đình lớn” khác – đó chính là tổ chức Công đoàn Trường Tiểu học Nguyễn Thái Học (phường Bến Thành, TP. Hồ Chí Minh).

Tin tức khác

Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non

Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non

Trong hành trình gieo mầm tri thức, những người thầy, người cô luôn lặng lẽ hy sinh để chăm lo cho học trò. Nhưng song hành cùng họ còn có những cán bộ công đoàn – những “người giữ lửa” thầm lặng, vừa đứng lớp vừa chăm lo đời sống tinh thần, vật chất cho đồng nghiệp. Ở Trường Mầm non Hương Sen (TP. Hồ Chí Minh), hình ảnh cô giáo Đặng Thị Hoàn, Chủ tịch Công đoàn nhà trường chính là minh chứng sinh động cho vai trò ấy: tận tụy, trách nhiệm và giàu yêu thương, luôn tiếp thêm tinh thần, lan tỏa nghị lực đến đồng nghiệp và cộng đồng.
Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến

Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến

Tại Trường Tiểu học Nguyễn Huệ, phường Bến Thành (TP. HCM), công đoàn không chỉ đơn thuần là tổ chức đại diện cho quyền lợi người lao động mà còn là điểm tựa tinh thần vững chắc, đồng hành cùng cán bộ, giáo viên, nhân viên (CBGVNV) trong mọi hoạt động. Với phương châm “Vì hạnh phúc, an toàn và sự phát triển của đoàn viên”, công đoàn đã và đang góp phần kiến tạo một môi trường làm việc nhân văn, chuyên nghiệp, nơi thầy cô giáo có thể yên tâm gắn bó và cống hiến.
Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận

Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận

Giữa bộn bề công việc nơi tuyến đầu chăm sóc sức khỏe trẻ em, tập thể cán bộ, y bác sĩ Bệnh viện Nhi Đồng 2 (TP. HCM) luôn tìm thấy chỗ dựa tinh thần vững chắc từ tổ chức Công đoàn. Từ những giọt nước mắt sẻ chia khi đoàn viên gặp hoạn nạn, đến niềm vui đoàn tụ trong những ngôi nhà “Mái ấm Công đoàn”, tất cả đã tạo nên vòng tay ấm áp, tiếp thêm nghị lực để mỗi người yên tâm cống hiến và gắn bó lâu dài với nghề.
30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình

30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình

Trải qua 30 năm hình thành và phát triển, Công đoàn Trường THCS Lê Văn Hưu (TP. Hồ Chí Minh) đã trở thành điểm tựa vững chắc cho cán bộ, giáo viên, nhân viên. Không chỉ chăm lo đời sống, bảo vệ quyền lợi chính đáng, công đoàn còn là nơi gắn kết, sẻ chia và khơi dậy tinh thần nhân ái. Với nhiều hoạt động thiết thực và ý nghĩa, công đoàn đã góp phần xây dựng tập thể sư phạm đoàn kết, giàu nhân văn, khẳng định vị thế “lá cờ đầu” trong phong trào công đoàn ngành giáo dục thành phố.
Người lao động có một điểm tựa nhân văn

Người lao động có một điểm tựa nhân văn

Không chỉ đại diện, bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của đoàn viên, tổ chức Công đoàn Việt Nam còn là mái nhà chung ấm áp, nơi người lao động luôn tìm thấy sự sẻ chia và chỗ dựa vững chắc trong công việc cũng như cuộc sống. Từ những chương trình truyền thống như “Tết Sum vầy”, “Mái ấm Công đoàn” cho đến các mô hình sáng tạo như “Siêu thị 0 đồng”, “Triệu phần quà – Cảm ơn người lao động”, Công đoàn đã và đang khẳng định vai trò tiên phong trong việc chăm lo đời sống, lan tỏa tinh thần nhân ái, góp phần xây dựng quan hệ lao động hài hòa, ổn định và tiến bộ.
Vòng tay Công đoàn ở Công ty Cổ phần Cao su Tân Biên

Vòng tay Công đoàn ở Công ty Cổ phần Cao su Tân Biên

Trong suốt chặng đường phát triển của Công ty Cổ phần Cao su Tân Biên (Tây Ninh), bên cạnh sự lãnh đạo của Đảng ủy công ty, Hội đồng quản trị, sự điều hành hiệu quả của Ban Tổng Giám đốc và sự phối hợp hoạt động của các tổ chức chính trị trong công ty như Đoàn thanh niên, Hội Cựu chiến binh, thì Công đoàn luôn là một tổ chức không thể thiếu. Đồng hành cùng doanh nghiệp từ những ngày đầu thành lập đến nay, Công đoàn Công ty Cổ phần Cao su Tân Biên đã khẳng định vai trò là chỗ dựa tin cậy, là “người bạn đồng hành” của hàng ngàn công nhân, người lao động.
Xem thêm