![]() |
| Ảnh minh họa: Internet |
Trong số này, khi rảnh rỗi tôi đã xem hết "My Name", hiện đang ở số 1 và "Squid Game" (Trò chơi con mực) nổi danh toàn cầu đã xuống vị trí thứ 3. "My Name" kịch bản không mới mẻ, diễn viên chính không xuất thần, nội dung không độc đáo,... và nói chung vẫn là báo thù, đánh đấm, cảnh sát đối đầu với tội phạm như vô vàn bộ phim xưa nay! Tại Việt Nam, có lẽ những bộ phim có nội dung tương tự sẽ phải “cắt xén” nhiều nếu muốn lên sóng.
Vậy mà "My Name" không chỉ số 1 ở Việt Nam mà còn hút người xem cả các nước phương Tây, nơi có nhiều bộ phim cùng chủ đề đậm chất điện ảnh, nổi danh lâu nay! Có lẽ phim gốc châu Á nhưng mang hơi hướng Mỹ, gu lạ và bớt dài dòng lê thê, khóc lóc sướt mướt đặc trưng Hàn nên cuốn hút chăng?
Cái đó nên để cho những nhà phê bình điện ảnh nhưng với việc "Squid Game" mang về giá trị khoảng 900 triệu đô cho Netflix và "My Name" không có gì đột phá, chẳng mấy xuất sắc tiếp tục đem lại lợi lộc cho nền tảng phim online số 1 thế giới này đáng để nhiều nền phim ảnh khác suy ngẫm.
Quyết định đầu tư 500 triệu USD làm những bộ phim đậm chất Hàn để công chiếu toàn thế giới của Netflix càng cho thấy phim Hàn đang đem đến cả lợi ích về văn hóa lẫn vật chất cho xứ sở kim chi. Thành công của Hàn Quốc dù có những nhà làm phim xứ mình chê bai đó là hơi hướng phim thị trường hay có tiền chúng tôi cũng làm được không thể đến từ vài ba tuyên bố, mấy cái sửa đổi hay đống tiền quăng vào.
Trái ngọt đó phải bắt đầu từ khi những đứa trẻ được hướng đến những tư duy không chỉ có trong sách vở và ý nghĩ chẳng gói gọn trong giáo điều. Nếu cứ đi theo một con đường duy ý chí, định hướng của người lớn cùng mong muốn trong bốn bức tường trường lớp thì không chỉ phim ảnh mà hàng loạt lĩnh vực khác chúng ta cũng chỉ có học sinh giỏi trong cuộc thi, Giáo sư, Tiến sĩ nhiều trên luận án hay đạo diễn phim giỏi "chém gió" trên trường quay game show!
Không chỉ thành công của phim Hàn mà nền điện ảnh của nhiều quốc gia khác đáng để học hỏi chứ không phải là mãi bàn cãi, góp ý, tranh luận Luật điện ảnh như cái "vòng kim cô" bó buộc những sáng tạo, khác biệt cứ luẩn quẩn mãi đội lên đầu cả nhà sản xuất lẫn khán giả. Càng không là những “tiểu tiết” như diễn viên vi phạm bên ngoài lại đòi cấm cả bộ phim công sức của bao người đang nổi sóng mấy ngày qua.
Tại buổi thảo luận ở Tổ về dự án Luật điện ảnh (sửa đổi), Chủ tịch nước Nguyễn Xuân Phúc cho rằng: “Như ở châu Á có Hàn Quốc với những bộ phim như: "Giày thủy tinh", "Nàng Dae Jang-geum" cách đây 18-20 năm, đường phố Hà Nội những buổi chiều Chủ nhật vắng tanh người là người ta ở nhà xem phim Hàn Quốc. Sự thu hút mạnh mẽ đến mức độ như vậy”.
Phim ảnh thành công, tác động xã hội không chỉ lấy thước đo là doanh số hay những lợi ích vật chất đi kèm mà phản chiếu rõ nét văn hóa của quốc gia, ảnh hưởng lối sống của nhiều tầng lớp, tác động đến giáo dục tinh thần cho cả giới trẻ lẫn suy nghĩ của người lớn. Đừng nghĩ rằng thoát khỏi màn ảnh, rời cái tivi là xong, dứt hẳn dễ dàng để bước ra đời thực.
Phim ảnh tác động sâu sắc như thế nào và ảnh hưởng mạnh mẽ ra sao cả thế giới này đều thấm thía và đang cảm nhận. An toàn trong đời sống luôn cần thiết, bình yên và trong lành tinh thần có khi càng cần hơn, nhất là thời điểm vừa trải qua đợt dịch kinh hoàng như thế này.
Đọc nhiều
Tin mới
“Đi bắt học trò”
Người về từ đại dương
Để có năng lượng sạch, trước tiên phải có môi trường đầu tư sạch
Tin tức khác
Sau lưng là thành phố
Giáo dục bằng tình thương
Phải truy trách nhiệm “chợ trên quốc lộ”
Phải “sốt ruột” hơn nữa trên EWEC
Trục lợi trong thảm họa
