| Nhọc nhằn nghề "bảo mẫu" cho những mảnh đời bất hạnh |
![]() |
| Buổi liên hoan của các em nhỏ tại Trung tâm BTXH và CTXH Khánh Hòa. Ảnh ĐVCC |
“Công việc không tính bằng giờ giấc”
Không ít nhân viên ở Trung tâm Bảo trợ xã hội và Công tác xã hội Khánh Hòa đã gắn bó hơn chục năm, từ khi mới chân ướt chân ráo đi làm cho đến khi đã có gia đình riêng, con cái trưởng thành. Quãng thời gian đủ dài để ca kíp trở thành lối sống, đủ lâu để một nơi làm việc trở thành “nhà”.
Với họ, cánh cổng Trung tâm không chỉ mở ra một khuôn viên với những dãy nhà, phòng bệnh, sân phơi nắng, mà còn mở ra một thế giới những mối quan hệ thân tình như ruột thịt. Họ gọi các cụ bằng “ông”, “bà”, xưng “con”; gọi người đang được nuôi dưỡng bằng “cô”, “chú”, “anh”, “em” như người thân, người có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi, yếu lòng.
Chính cái tình thân ấy là sợi dây níu chân họ ở lại, qua năm này tháng khác. Họ ở lại sau những ca trực kéo dài, sau những dịp lễ tết không trọn vẹn bên gia đình riêng, sau những đêm trắng thức cùng người bệnh. Một số người đã quen với việc ăn tạm bát mì, ngủ vội trên ghế trong phòng trực, miễn sao ca trực không gián đoạn, người yếu ốm không bị bỏ quên.
“Nói là ca kíp chứ thực ra công việc của mình không tính bằng giờ giấc đâu”, chị Phạm Thị Chính – phòng Nghiệp vụ chia sẻ. Với chị và đồng nghiệp, ngày làm việc bắt đầu từ 6 giờ sáng. Vừa đến trung tâm, việc đầu tiên là kiểm tra lại tình hình đêm qua, rồi lao vào chăm sóc vệ sinh cá nhân, chuẩn bị bữa sáng cho các cụ già, các cháu nhỏ.
Ban ngày, chị Chính phụ trách khu người cao tuổi: từ chuyện dinh dưỡng, vệ sinh, đến hỗ trợ từng cụ không tự đi lại, không tự ăn uống được. Buổi tối, khi nhiều người đã quây quần bên mâm cơm gia đình thì chị lại sang khu trẻ em, dỗ các con uống thuốc, đi ngủ, thức trắng cùng những ca sốt bất chợt.
Trong môi trường nuôi dưỡng tập trung, áp lực không chỉ nằm ở cường độ công việc. Một em nhỏ ốm có thể kéo theo cả phòng bệnh; một cụ già trở trời, huyết áp tăng, cả ca trực phải căng mình. Nhưng giữa những buổi trực dài và những đêm trắng triền miên, điều níu chân họ không phải chỉ là trách nhiệm nghề nghiệp. “Ở đây, mình sống bằng cái tình thương”, chị Chính tâm sự.
![]() |
| Bà Nguyễn Đình Hồng Loan, Giám đốc Trung tâm Bảo trợ xã hội và Công tác xã hội Khánh Hòa tặng quà cho người cao tuổi tại Trung tâm. Ảnh: TGCC |
Động lực từ những nụ cười bình yên
Không ít cán bộ, nhân viên tại Trung tâm Bảo trợ xã hội và Công tác xã hội Khánh Hòa đã gắn bó gần hai thập kỷ. Họ thuộc tên từng cụ già, từng cháu nhỏ, nhớ được thói quen, sở thích, loại thuốc phải uống, món ăn kiêng kỵ. “Ở với các cụ, các cháu riết rồi thành người nhà lúc nào không biết”, một điều dưỡng tâm sự.
Bà Nguyễn Đình Hồng Loan, Giám đốc Trung tâm Bảo trợ xã hội và Công tác xã hội Khánh Hòa cho biết: Trung tâm là đơn vị duy nhất của tỉnh thực hiện chức năng tiếp nhận, chăm sóc, nuôi dưỡng, bảo vệ, hỗ trợ nhóm đối tượng yếu thế: trẻ em bị bỏ rơi, người khuyết tật, người già neo đơn, người lang thang cơ nhỡ, cả một số trường hợp người nước ngoài cần bảo vệ khẩn cấp.
Những năm gần đây, báo chí và mạng xã hội đôi khi nhắc đến trung tâm qua những sự việc cụ thể: một bé trai bốn tuổi bị bỏ rơi được bàn giao về đây để chăm sóc theo đúng quy định; những trường hợp đặc biệt được tìm thân nhân, đoàn tụ gia đình; hay câu chuyện bàn giao người nước ngoài lạc lõng trên địa bàn về cơ quan chức năng nước bạn… Nhưng phía sau những bản tin ấy, là cả một tập thể cán bộ, nhân viên âm thầm giữ cho “mái nhà an sinh” này vận hành không ngừng nghỉ: từ hành chính, kế toán, cấp dưỡng, điều dưỡng, bảo vệ, đến đội ngũ công tác xã hội. Họ nhận lương nhà nước, sống giữa bộn bề lo toan đời thường, nhưng mỗi ngày vẫn chọn quay lại nơi có nhiều nước mắt hơn tiếng cười, để góp một phần nhỏ của mình vào hành trình xoa dịu tổn thương cho người khác.
Giữa một thời đại mà người ta dễ mệt mỏi vì áp lực cơm áo, việc có những con người vẫn chọn ở lại bên những phận đời kém may mắn, chọn một nghề “nuôi dưỡng bình yên”. mỗi ca trực đêm, mỗi lần khom lưng đỡ một tấm thân già yếu, mỗi bát cháo bón cho người không tự xúc được, mỗi lời dỗ dành dành cho một đứa trẻ đang khóc… đều là một “hạt yêu thương” được gieo xuống. Những hạt yêu thương ấy góp lại thành một không gian mà ở đó, người già thôi bớt cô đơn, trẻ em bớt sợ hãi, những phận đời từng lang thang có một chỗ để dừng chân, để thở hắt ra nhẹ nhõm. Có lẽ, đó là lý do khiến nhiều người ở Trung tâm Bảo trợ xã hội và Công tác xã hội Khánh Hòa chọn gắn bó cả đời với nơi này – bởi họ biết, bình yên của người khác cũng chính là ý nghĩa lớn nhất của nghề mình đã chọn.
Tin mới hơn
ThS. BS Bùi Minh Việt: Người tiên phong giúp phụ nữ Việt tìm lại tự tin
HOSE chấp thuận niêm yết MCH: Masan Consumer bước vào giai đoạn tăng trưởng mới
2.000 người dự kiến đi bộ gây quỹ thiện nguyện tại trung tâm TP HCM
Tin tức khác
Chung tay với Mặt trận Tổ quốc hỗ trợ người dân trong bão lũ
HDBank chốt quyền chia cổ tức 30% đúng dịp khánh thành loạt dự án lớn
Cơ hội nhận giải thưởng 3 tỷ đồng khi gửi tiết kiệm tại HDBank trong mùa lễ hội cuối năm

