Cụ thể, khoảng 23h đêm 6/7, xe tải do chị Bùi Thị Lịch (38 tuổi, quê ở xã Yên Phú, tỉnh Phú Thọ) điều khiển, chở hơn 4 tấn vải thiều từ Bắc Ninh về Hà Nội, đã gặp tai nạn tại địa bàn xã Dân Hòa. Chiếc xe bị lật, toàn bộ số vải đổ xuống đường. Sau khi liên hệ với gara, chị Lịch đưa xe đi sửa. Khi quay trở lại hiện trường vào rạng sáng 7/7, chị thấy hàng chục người đã có mặt, dùng bao tải và xe máy để nhặt vải.
Chị Lịch cho biết đã nhiều lần lên tiếng giải thích rằng xe vừa gặp nạn, số vải là hàng chưa bán, đồng thời tha thiết mong người dân dừng lại. Tuy vậy, việc can ngăn không hiệu quả, nhiều người vẫn tiếp tục gom hàng mang đi. Bất lực, chị khóc và sau đó để lại một tấm biển viết tay với nội dung nhờ ai đã lấy xin hỗ trợ lại phần nào thiệt hại. Sự việc sau đó lan truyền trên mạng xã hội.
Chính quyền xã Dân Hòa đã vào cuộc xác minh và khẳng định đây là vụ việc mang tính chất “hiểu nhầm”. Theo đại diện địa phương, nhiều người dân tưởng rằng hàng đã bị bỏ lại nên mới nhặt, không có hành vi tranh cướp hay tổ chức “hôi của”.
Sau khi sự việc được chia sẻ rộng rãi, nhiều người, trong đó có cả người từng nhặt vải, đã chủ động liên hệ và chuyển tiền hỗ trợ. Xe vải của chị có giá trị ước tính gần 30 triệu đồng. Đến tối 8/7, chị Lịch cho biết đã nhận được hơn 40 triệu đồng từ cộng đồng và dự kiến sẽ công khai sao kê để cảm ơn.
Một vụ tai nạn, những hành vi không đẹp lan truyền và cái kết có hậu. Đến lúc này, thực tình, người ta cũng không buồn tranh cãi xem hành vi của những người nhặt vải hôm ấy là “hôi vải” hay hiểu nhầm. Thậm chí cả hai.
Tuy nhiên, với cảm nhận cá nhân, tôi khá chắc trong những người nhặt vải hôm đó, có những người đã không kìm được lòng tham, hoặc bị hiệu ứng đám đông trong khoảnh khắc ấy. Và dù họ có chuyển lại tiền cho chị Lịch hay không, cộng đồng đã “vá lỗi” hộ họ. Đó mới là điều quan trọng nhất. Điều chúng ta thấy rất rõ trong câu chuyện là lòng tốt, sự chia sẻ hay thậm chí cả sự hối hận đã bù đắp cho những hình ảnh xấu xí bằng những con số cụ thể.
Câu chuyện cũng nhắc nhớ chúng ta, những người ở ngoài quan sát các thông tin trên mạng xã hội hay báo chí. Rằng cuộc sống vốn phong phú và sinh động hơn việc dễ dàng dán nhãn tốt - xấu rồi kết luận vội vàng. Ngày 7/7, xe chở vải lật là câu chuyện đáng xấu hổ. Tối 8/7, vẫn câu chuyện ấy, thậm chí vẫn những con người ấy, mọi thứ đã khác hoàn toàn. Và kể cả tối nay 9/7, câu chuyện lại khác nữa, cũng là lẽ thường.
Cuối cùng, điều chúng ta tin cuối cùng vẫn là con người và nhân tâm cộng đồng. Một con người gửi lại khoản tiền nhỏ vì áy náy hay một cộng đồng chung vai để hỗ trợ một người bị nạn là một cộng đồng có quyền lạc quan.
Bởi sau cuối, không cộng đồng nào là hoàn hảo. Ngay cả con người cũng không phải lúc nào cũng quyết định đúng đắn. Nhưng khi cộng đồng hay con người biết sửa sai cho nhau hay cho chính mình, là lúc chúng ta còn quyền tin rằng lòng trắc ẩn vẫn luôn ở quanh mình, để hướng thiện và hoàn thiện.
| Nếu đồng tình với góc nhận định trong bài viết Xe chở vải đổ và phép thử nhân tâm, bạn có thể mời tác giả Mỹ Anh một "ly cà phê" thông qua Ví MoMo bằng cách ấn vào nút “Buy me a coffee” ở bên dưới hoặc quét mã QR. “Buy me a coffee”
Hoặc bạn cũng có thể tặng "ly cà phê" cho tác giả Mỹ Anh bằng cách chuyển khoản trực tiếp vào tài khoản của Tạp chí Lao động và Công đoàn, số tài khoản: 118000001631, Ngân hàng Vietinbank chi nhánh Hà Nội. Lưu ý, trước khi chuyển tiền, bạn đọc vui lòng gõ nội dung: "Tặng cà phê cho tác giả Mỹ Anh". Đọc cà phê tối, tặng "cà phê" là chương trình của Tạp chí Lao động và Công đoàn. Khi đọc các bài viết trên mục Cà phê tối, nếu bạn đọc đồng cảm với góc nhìn của tác giả thì có thể mời người đó một "ly cà phê". Mỗi "ly cà phê" trị giá 23.000 đồng (1 USD). |
Đọc nhiều
Tin mới
“Đi bắt học trò”
Để có năng lượng sạch, trước tiên phải có môi trường đầu tư sạch
Phải truy trách nhiệm “chợ trên quốc lộ”
Tin tức khác
Người về từ đại dương
Sau lưng là thành phố
Giáo dục bằng tình thương
Phải “sốt ruột” hơn nữa trên EWEC
Trục lợi trong thảm họa
