| Người thủ lĩnh công đoàn gần công nhân, sát doanh nghiệp |
Thủ lĩnh công đoàn giàu tình thương
Âm thầm cống hiến suốt nhiều năm qua, cô Thu Hương vừa là một người mẹ kiên cường, vừa là một thủ lĩnh công đoàn giàu tình thương. Từ mái ấm công đoàn đến ngôi nhà nhỏ của riêng mình, hành trình của cô là bản hòa ca lặng lẽ mà lay động – về sự hy sinh, tình người và nghị lực vượt qua những mất mát tưởng chừng không thể.
Bước vào nghề giáo từ khi còn rất trẻ, cô Hương mang theo hoài bão giản dị: dạy chữ, dạy người. Hơn hai mươi năm gắn bó với trường Tiểu học Phan Chu Trinh, cô đã trở thành chỗ dựa vững chắc cho đồng nghiệp, là người gieo yêu thương trong từng việc làm giản dị. Với cô, công đoàn không đơn thuần là tổ chức đại diện quyền lợi, mà là một gia đình lớn, là nơi con người cần được lắng nghe và chở che.
![]() |
| Cô giáo Nguyễn Thị Kim Thu Hương – Chủ tịch Công đoàn Trường Tiểu học Phan Chu Trinh. Ảnh: ĐVCC |
Công việc công đoàn vốn nhiều áp lực, từ việc tổ chức phong trào thi đua, chăm lo đời sống tinh thần, vật chất cho giáo viên, đến việc kết nối tập thể, sẻ chia những vui buồn. Cô Hương luôn xuất hiện ở những nơi cần cô nhất. Những dịp lễ Tết, khi nhiều người được sum họp, cô lại tất bật tổ chức gói bánh, mang quà đến khu công nghiệp tặng công nhân khó khăn. Một cô giáo nhỏ bé, nhưng chứa đựng một trái tim lớn lao, làm những việc thật giản dị mà đầy nhân văn. Có công nhân từng nghẹn ngào nói: “Cô Hương đến nhà tui, lòng tui ấm lắm!”.
Cô Hương xây dựng công đoàn trường như một mái nhà chung thực sự – nơi có sự tử tế, sẻ chia, và tình người lan tỏa. Không chỉ chăm lo cho các công đoàn viên trong giờ làm việc, cô còn lặng lẽ đến thăm hỏi khi đồng nghiệp ốm đau, hỗ trợ những hoàn cảnh khó khăn. Cô truyền năng lượng tích cực cho tập thể bằng chính sự tận tâm và lối sống tử tế của mình.
Theo lãnh đạo nhà trường, cô Hương không chỉ là một giáo viên tâm huyết mà còn là một Chủ tịch Công đoàn mẫu mực, luôn đặt lợi ích của tập thể lên hàng đầu. Trong mọi hoạt động của trường, từ công việc chuyên môn đến đời sống công đoàn, cô đều là người tiên phong, năng nổ và đầy trách nhiệm. Điều khiến tôi và tập thể nhà trường trân quý nhất ở cô chính là tấm lòng nhân ái, sự bao dung và tinh thần vượt lên nghịch cảnh. Dù cuộc sống riêng có nhiều thử thách, nhưng chưa bao giờ cô để điều đó ảnh hưởng đến công việc chung. Cô Hương chính là chỗ dựa tinh thần vững chắc cho giáo viên, nhân viên trong trường – một người ‘giữ lửa’ thầm lặng mà bền bỉ
Người mẹ phi thường và món quà từ những giấc mơ
Cuộc đời cô Hương không chỉ là câu chuyện của một người thủ lĩnh công đoàn tận tâm, mà còn là câu chuyện của một người mẹ can đảm và đầy nghị lực. Mười năm đầu hôn nhân, cô sống trong khắc khoải mong chờ tiếng gọi “mẹ ơi”. Không cam chịu số phận, cô và chồng quyết định nhận nuôi một bé trai bị bỏ rơi tại Bệnh viện Hùng Vương. Đó là ngày 30 tháng 4. Bé trai được đặt tên là Nghĩa, như một lời nhắn gửi về tình yêu và lòng biết ơn cuộc sống.
Dù kinh tế còn eo hẹp, cô vẫn dành tất cả những gì tốt đẹp nhất để nuôi con. Ban ngày đi dạy, chiều lo công đoàn, tối về chăm con, cô không một lời than vãn. Khi con bệnh, cô thức trắng đêm bên giường bệnh, rồi sáng hôm sau vẫn có mặt ở trường với nụ cười quen thuộc.
![]() |
| Một hoạt động do công đoàn trường tổ chức. Ảnh: ĐVCC |
Khi Nghĩa lên bảy tuổi, căn bệnh teo cơ bắt đầu biểu hiện. Từ việc dắt con đi học, đến lúc phải cõng con, cô chưa bao giờ buông bỏ. Cô chính là đôi chân và là điểm tựa cho con. Nhưng bệnh tình ngày càng trầm trọng, đến lúc con phải nằm hẳn trong viện. Dù đau lòng, cô vẫn giữ nụ cười trước mặt con. Cô từng nói: “Là mẹ, mình không được phép gục ngã trước con”.
Ngày định mệnh ấy đến khi cô đang làm nhiệm vụ coi thi. Cuộc gọi từ bệnh viện: “Mẹ về nhanh nhé, con muốn gặp mẹ”. Cô chỉ kịp dặn con chờ năm phút, nhưng con không chờ được. Mất con là nỗi đau quá lớn, không gì bù đắp. Sau tang lễ, cô âm thầm đi chùa, ngồi bên di ảnh con để kể lại những kỷ niệm, gói ghém lại nỗi đau thành ký ức đẹp.
Tưởng chừng hạnh phúc đã khép lại, nhưng hai năm sau, một điều kỳ diệu xảy ra. Cô mang thai. Niềm vui như phép màu sau những năm dài hiếm muộn. Bé gái chào đời, được đặt tên là “An Nhiên” – cái tên chứa đựng khát vọng sống bình yên sau giông bão. Cô kể: “Đêm đầu tiên ôm con, tôi mơ thấy Nghĩa đứng bên cửa sổ, mỉm cười nói: Mẹ đừng buồn nữa, em sẽ thay con ở bên mẹ”.
Cô lại trở về với công việc, tiếp tục hành trình làm mẹ, làm người thầy, làm Chủ tịch Công đoàn. Vòng tay của cô vẫn rộng mở, không chỉ ôm lấy con ruột, mà còn ôm lấy tập thể công đoàn – nơi cô đã dùng cả cuộc đời để vun vén, giữ gìn và thắp lên ngọn lửa tình người.
| Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Đọc nhiều
Tin mới hơn
Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương
Tin tức khác
Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non
Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến
Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận
30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình
Người lao động có một điểm tựa nhân văn

