Nhưng bị cáo Tân đọc gì?
Điều này tưởng chừng quá đơn giản vậy mà thực tế lại không phải như vậy. Bởi vì, có bài báo viết, cựu Phó Chủ tịch tỉnh Quảng Nam đọc 2 câu Truyện Kiều về “nhúng chàm” khi nhận sai trước Toà "Trót vì tay đã nhúng chàm/ Dại rồi còn biết khôn làm sao đây!"; nhưng có bài báo lại viết cựu Phó Chủ tịch tỉnh Quảng Nam "lẩy Kiều" khi tự bào chữa: "Trót vì tay đã nhúng chàm/ Vậy rồi dừng lại biết làm sao đây?". Tường thuật vụ án, dù nhỏ, huống chi nữa là đại án, nóng ran dư luận đến mức sôi sùng sục, nghĩ rằng, một chi tiết nhỏ cũng phải chính xác 100%. Đây cũng là bài học đối với nhiều nhà báo, tờ báo khi thông tin thời sự, nhất là liên quan đến nội dung luật pháp, nếu thông tin chưa chính xác thì rất cần xem lại khâu tác nghiệp của phóng viên và cả trách nhiệm của biên tập viên. Nếu ai quan tâm đến Truyện Kiều đều biết, giữa đọc Kiều, dẫn Kiều và lẩy Kiều, ... có những khác nhau cơ bản; tránh nhầm lẫn khi dùng từ.
Trở lại với việc bị cáo Trần Văn Tân vin vào Truyện Kiều mà tự bào chữa khi bản thân đã nhận 5 tỷ đồng hối lộ của doanh nghiệp liên quan. Bị cáo ra tòa mà còn đọc thơ, mà lại đọc Kiều, chứng tỏ có lẽ thơ văn không ít. Lời thơ bị cáo đọc cũng làm cho chúng ta sực nhớ những câu Kiều liên quan khác như: "Tính bài lót đó luồn đây/ Có ba trăm lạng việc này mới xuôi"; chính vì nạn nhũng nhiễu, đòi ăn hối lộ đó mà nàng Kiều trong truyện muốn cứu cha và em tai qua nạn khỏi, đã phải kêu lên trong đau đớn tột cùng: "Dẽ ra cho thiếp bán mình chuộc cha", để đến nỗi: "Thân còn chẳng tiếc, tiếc gì đến duyên" đành nuốt nước mắt mà chia tay Kim Trọng. Lời thơ của bị cáo Tân đọc trong bối cảnh đó cũng làm cho chúng ta nhớ hai câu mà học sinh phổ thông vẫn thường học Truyện Kiều khi nói về quan lại ngày xưa: "Một ngày lạ thói sai nha/ Làm cho khốc hại chẳng qua vì tiền".
Cũng chính vì nạn ăn hối lộ mà người dân, kể cả những người lao động cực khổ cũng phải nghiến răng nộp tiền cho doanh nghiệp, để rồi doanh nghiệp lại phải hối lộ "bôi trơn" thì công việc mới xong. Bị cáo Tân đọc Kiều, lẽ nào không nhớ câu dành cho bọn ác bá, mất hết lương tâm, lương tri tối thiểu: "Mấy người bạc ác tinh ma/ Mình làm mình chịu kêu mà ai thương".
Truyện Kiều thực sự khiến người đọc động tâm là bắt đầu từ một vụ án oan sai, do thằng bán tơ vu vạ mà gia đình nàng Kiều nhà tan cửa nát, nàng Kiều tài sắc như thế cũng 15 năm lưu lạc, "Thanh lâu hai lượt, thanh y hai lần" (hai lần vào lầu xanh và hai lần đi ở). Còn các bị cáo trong vụ đại án này đều có chức vụ, địa vị xã hội, đều nắm rõ phép nước lại cố tình làm trái, dửng dưng trước nỗi đau của đồng bào, nỗi lo của doanh nghiệp, sai phạm một cách nặng nề khi thực hiện một chủ trương rất nhân đạo của Đảng và Nhà nước, gây thất thoát lòng tin nghiêm trọng thì sao lại phải mượn Kiều vào đây, chẳng hợp hoàn cảnh chút nào mà còn làm phương hại đến đại thi hào Nguyễn Du - người đứng về những kẻ yếu thế, đứng về "phe nước mắt"!
Những kẻ phạm tội trời không dung, đất không tha cần phải nhận được những bản án tương xứng. Và nhân quả cần phải được nhìn thấy ngay, cụ thể, rõ ràng và bằng sự công chính.
| Nếu đồng tình với góc nhận định trong bài viết, bạn có thể mời tác giả Phạm Xuân Dũng một "ly cà phê" thông qua Ví MoMo bằng cách ấn vào nút “Buy me a coffee” ở bên dưới hoặc quét mã QR. “Buy me a coffee”
|
Đọc nhiều
Tin mới
“Nhà giáo cũng cần tri ân xã hội”
“Đi bắt học trò”
Người về từ đại dương
Tin tức khác
Để có năng lượng sạch, trước tiên phải có môi trường đầu tư sạch
Sau lưng là thành phố
Giáo dục bằng tình thương
Phải truy trách nhiệm “chợ trên quốc lộ”
Phải “sốt ruột” hơn nữa trên EWEC
