| Dấu ấn 30 năm của Công đoàn Trường THCS Nguyễn An Ninh |
Hai đứa trẻ - một hành trình không giống ai
Mỗi ngày, khi ca làm việc của Nhà máy Z121 (Tổng cục Công nghiệp Quốc phòng) kết thúc, hai vợ chồng công nhân quốc phòng - anh Hoàng Văn Hải và chị Nguyễn Thị Huệ - lại trở về căn nhà nhỏ, bắt đầu một “ca làm việc” âm thầm và bền bỉ: chăm sóc hai đứa con bị bại não thể co cứng.
Đứa lớn 13 tuổi, đứa nhỏ lên 8 - cả hai đều không thể đi, không thể nói rõ, không thể kiểm soát sinh hoạt cá nhân. Nhưng ở ngôi nhà ấy, chưa bao giờ tắt nụ cười - bởi vợ chồng anh Hải chưa từng bỏ cuộc trong hành trình giành lại những bước đi đầu đời cho con.
![]() |
| Gia đình anh Hải. Ảnh: ĐVCC |
“Khi cháu đầu được 7 tháng, tôi bế mà thấy cổ không thẳng lên được, cứ gục xuống, chân tay không lẫy, không bò, càng lớn lại càng yếu. Chúng tôi đưa con đi khám tại Bệnh viện Nhi Trung ương, bác sĩ khám rồi chỉ khẽ lắc đầu. Lúc ấy, vợ chồng tôi hiểu con mắc phải bệnh hiếm, lòng như thắt lại”, anh Hải kể, giọng trầm xuống.
Nhưng nỗi đau đớn ấy vẫn chưa dừng lại.
“Cháu thứ hai, vợ chồng tôi cẩn thận hơn, đi khám sàng lọc từ khi thai mới được mấy tháng tuổi. Cháu vẫn phát triển bình thường, đến khi sinh ra lại xuất hiện dấu hiệu giống con đầu lòng. Vợ chồng tôi không muốn tin đó là sự thật. Khi bác sĩ nhìn biểu hiện rồi hỏi: “Anh chị có con nào sinh trước chưa? Có bị bệnh gì không? Tôi như rụng rời…” - anh Hải ứa nước mắt nói.
Anh Hải kể, có một khoảng lặng đáng sợ trong phòng khám. Không ai nói thêm câu gì. Chị Huệ níu chặt tay anh. Ra đến hành lang bệnh viện, hai vợ chồng mới òa khóc. “Khóc nghẹn, không ra tiếng. Chúng tôi đã chuẩn bị tinh thần, mà vẫn thấy đau đớn như vừa mất đi tia hy vọng cuối cùng”.
![]() |
| Ảnh: ĐVCC |
Hành trình gian nan từ đó bắt đầu. Hai con luân phiên điều trị tại Viện Châm cứu Trung ương, rồi phục hồi chức năng ở Tuyên Quang. Nghe người ta mách ở đâu có thầy thuốc tốt là anh chị sẵn lòng đưa con đi điều trị. Cứ 20 ngày ở viện, 15 ngày về nhà, một điệp khúc lặp đi lặp lại. Trước kia có ông bà nội đưa đi, bố mẹ cuối tuần nghỉ làm mới đến thăm con. Nay, ông nội bị tai biến, việc chăm sóc các con phải nhờ ông ngoại.
“Nhiều hôm con vật vã, đi làm về, thấy cháu mà tôi ứa nước mắt” - anh Hải chia sẻ.
Anh Hải làm công nhân tiện quốc phòng, vợ anh làm việc tại Tổ Bán thành phẩm - cả hai đều là lao động trực tiếp trong dây chuyền sản xuất của Nhà máy Z121. Vợ chồng anh ngày làm 8 tiếng, đêm về lại tiếp tục “làm ca 2” với đôi chân của các con.
“Tôi dậy sớm cho con đi vệ sinh, tập đẩy gối trước giờ đi làm. Vợ chuẩn bị cơm, đưa con đến trường. Tối về, chúng tôi để con nghỉ ngơi 15 phút là tiếp tục tập. Nhiều khi đang tập, con mệt, mặt thẫn ra, gối chùng xuống. Tôi chỉ lau mồ hôi cho con, rồi nói: ‘Cố lên con. Bố mẹ không bỏ con đâu!
Trước khi được nhận vào nhà máy, chị Huệ làm công ty 100% vốn Hàn Quốc, lương chỉ 6 đến 7 triệu đồng/tháng. Một mình anh Hải phải gánh cả gia đình, từng phải vay tiền để chi trả viện phí cho con. Có tháng chi phí phục hồi chức năng cho hai con lên tới gần 20 triệu đồng.
“Ngày đó chỉ mong đủ thuốc cho con, vợ chồng ăn uống đạm bạc cũng được. Có tháng trả góp vay, lương về không còn đồng nào” - anh Hải nhớ lại.
Vất vả là thế nhưng chưa bao giờ vợ chồng anh từ bỏ hy vọng: một ngày nào đó, các con đứng dậy được, dù chỉ vài bước thôi đã là một phép màu.
Căn nhà, nước mắt và khát vọng đứng dậy
Trong căn nhà nhỏ ở huyện Hạ Hòa, tỉnh Phú Thọ, không có tiếng cười đùa trẻ nhỏ như bao mái ấm khác. Thay vào đó là tiếng thở gấp của hai đứa trẻ bị bại não đang gắng đẩy từng bước chân, tiếng cha mẹ kiên nhẫn đếm: “Một… hai… ba… cố lên con!”. Không có ngày nghỉ. Không có kỳ nghỉ hè. Chỉ có một lịch trình lặp lại đến khắc nghiệt:
- Sáng sớm, chị Huệ thức dậy chuẩn bị bữa ăn đơn giản cho cả nhà.
- Anh Hải đánh thức các con, bế từng đứa vào nhà vệ sinh, rồi bắt đầu tập gối, xoa bóp cơ chân tay.
- 7 giờ sáng, cả hai vợ chồng lên đường đi làm - để lại hai đứa nhỏ cho ông ngoại trông nom.
- Chiều về, anh chị lại tiếp tục đẩy xe, chỉnh dáng, tập bước, cho tới tận tối.
Mỗi buổi chiều, hai bố con lại tập cùng nhau. Anh Hải cúi người xuống, đặt bàn tay mình lên đầu gối đứa con trai: “Con à, bạn bè con chạy nhảy ngoài kia. Còn con thì sao?”. Đứa trẻ nhìn anh, ánh mắt lấp lánh, gật đầu cười. Không nói được. Nhưng anh hiểu: đó là sự đồng tình và khát vọng đứng dậy của con.
Có hôm đang tập, đứa con lớn thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại, mệt đến mức ngả người. Nhưng thấy bố ngồi thụp xuống, giơ tay ra, nhẹ nhàng hỏi: “Con có muốn đứng dậy nữa không?” - cậu bé gật đầu.
Những bước chân yếu ớt, những tiếng thở gấp. Có hôm, cháu tập khỏe, tay chân linh hoạt. Có hôm, chỉ cần trái gió trở trời là gối không đẩy nổi. Khi đó, anh Hải không la mắng, không than trách, chỉ im lặng ôm con vào lòng, nhẹ nhàng xoa bóp rồi nói nhỏ: “Ngày mai con lại làm tốt hơn nhé!”.
![]() |
| Anh Hải tập luyện cùng con. Ảnh: ĐVCC |
“Tôi luôn học hỏi các bài tập mà y, bác sĩ hướng dẫn. Nhưng bản thân tôi phải lắng nghe, bài tập nào phù hợp với thể trạng của con mới hướng dẫn con tập. Tôi không dám nghĩ đến tương lai xa. Nhưng chỉ cần các con đi được vài bước, đứng vững một mình... là đủ rồi. Là như có cả bầu trời trong tay”. Anh Hải nói, ánh mắt rưng rưng.
Anh Hải, chị Huệ vẫn còn nặng gánh với món nợ 120 triệu đồng chưa trả được. Mỗi giọt mồ hôi của các con đều có nước mắt của vợ chồng anh. Mỗi bước chân chập chững của các con là một phép màu mà vợ chồng anh đánh đổi bằng tất cả thanh xuân và sức khỏe.
Câu chuyện của gia đình anh đã lay động trái tim tập thể nhà máy với hơn 3.000 lao động, là câu chuyện truyền cảm hứng cho sự vươn lên.
“Tôi không chỉ có hai bàn tay mà có cả ngàn vòng tay - từ đồng nghiệp, từ Công đoàn”
“Tôi từng là người cha gần như tuyệt vọng. Nhưng Công đoàn đến, lắng nghe, đồng hành, tôi thấy mình đứng dậy. Không phải vì đã hết khổ, mà vì không còn đơn độc nữa” - anh Hải cho biết.
Năm 2021, từ một cuộc tâm tình giữa anh Hải và người đồng nghiệp cùng tổ, thông tin về gia cảnh đặc biệt đã được báo lên tổ trưởng, rồi lên Công đoàn phân xưởng, Ban Chấp hành Công đoàn. Ngay từ những ngày đầu con anh phát bệnh, Công đoàn cơ sở đã kịp thời thăm hỏi, động viên theo chế độ dành cho đoàn viên có hoàn cảnh đặc biệt. Nhưng không dừng lại ở sự “hỏi thăm bằng chế độ”, Công đoàn còn là cầu nối giữa trái tim với trái tim - giữa những con người đang lao động cùng nhau trong một đại gia đình.
Một phóng sự đặc biệt về anh Hải được phát tại Hội nghị người lao động khiến ai cũng xúc động. Chỉ trong thời gian ngắn, tập thể cán bộ, công nhân viên hưởng ứng lời kêu gọi của Công đoàn, quyên góp ủng hộ vợ chồng anh số tiền gần 50 triệu đồng, giúp gia đình anh vượt qua giai đoạn khó khăn nhất. Một phần số tiền ấy được dùng chi trả viện phí, phần còn lại được anh đầu tư nuôi lợn, duy trì sinh kế bền vững.
Năm 2022, Công đoàn tiếp tục đề xuất chọn gia đình anh Hải là một trong ba trường hợp đặc biệt khó khăn được nhận mức hỗ trợ cao nhất: 50 triệu đồng từ chương trình nhân ái của Nhà máy Z121 - một chương trình đặc biệt trong Tháng Công nhân.
Không chỉ hỗ trợ tài chính, Công đoàn còn chăm lo bằng hành động cụ thể và thiết thực. Khi chị Nguyễn Thị Huệ đang làm công việc với thu nhập bấp bênh, Công đoàn đã chủ động đề xuất để chị được nhận vào làm việc tại nhà máy, có thu nhập ổn định, có bảo hiểm xã hội. Nhờ đó, thu nhập của cả gia đình trở nên ổn định, có bảo hiểm, có môi trường lao động bảo vệ quyền lợi người mẹ chăm con bệnh.
![]() |
| Anh Hải cùng con. Ảnh: ĐVCC |
Khi có kế hoạch tăng ca, Công đoàn đề xuất cho chị được miễn tăng ca, giữ nguyên lương để ưu tiên thời gian chăm con. Với anh Hải, mỗi lần cần nghỉ đưa con đi viện, Công đoàn đều kiến nghị với bộ phận sản xuất, tạo điều kiện linh hoạt nhất cho anh nghỉ phép để chăm sóc các con.
Có những nỗi đau không thể chia đều, nhưng có thể san sẻ. Có những phận người sinh ra để gánh gồng, nhưng vẫn đủ đầy khi được chở che bằng tình thương. Và chính tổ chức Công đoàn – bằng tất cả sự thấu hiểu, đồng hành và hành động - đã trở thành “vòng tay không rời” giữ cho tổ ấm của người lao động không bị quật ngã giữa bão giông.
Trong những buổi họp toàn thể, hay phóng sự nội bộ chiếu về những tấm gương vượt khó, hình ảnh anh Hải lau mồ hôi cho con giữa căn nhà nhỏ vẫn thường được nhắc tới - như một biểu tượng sống động của tinh thần không gục ngã, và cũng là minh chứng cho sự chăm lo của tổ chức Công đoàn. Căn bệnh của hai con khiến cả gia đình kiệt quệ về sức khỏe, tinh thần và tài chính. Nhưng điều may mắn nhất, như anh Hải chia sẻ, là “gia đình tôi chưa từng bị bỏ lại phía sau, nhờ có Công đoàn”.
Không chỉ dừng lại ở sự hỗ trợ về vật chất, điều quý giá hơn là tấm lòng, sự lắng nghe và đồng hành sát sao của những cán bộ công đoàn – như chính người thân trong nhà. Công đoàn Nhà máy Z121 không chỉ dừng lại ở việc “giúp lúc khó khăn”, mà còn đồng hành lâu dài, như một người thân thực sự. Mỗi dịp lễ Tết, Tháng Công nhân, Tháng hành động về ATVSLĐ, mỗi khi có chính sách mới từ Tổng Liên đoàn, Công đoàn nhà máy đều rà soát lại những trường hợp cần ưu tiên - và gia đình anh Hải luôn được nhắc đến với sự quan tâm đặc biệt”, Đại tá Trần Thanh Sơn - Chủ tịch Công đoàn Nhà máy cho biết.
Từ một người cha gần như tuyệt vọng, anh Hải tự tin hơn và nói: “Tôi không chỉ có hai bàn tay. Tôi có cả ngàn vòng tay - từ đồng nghiệp, từ Công đoàn. Nhờ họ, tôi đứng vững để không gục ngã”.
| Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Đọc nhiều
Tin mới hơn
Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương
Tin tức khác
Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non
Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến
Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận
30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình
Người lao động có một điểm tựa nhân văn



