Trong căn nhà nhỏ giữa lòng TP. Thái Nguyên, chị Nguyễn Thị Hải Vân, cán bộ Ngân hàng Nhà nước khu vực V lặng lẽ vượt qua hành trình 7 năm đầy thử thách: Vừa làm tròn trách nhiệm cơ quan, vừa chăm sóc người chồng nằm liệt giường và nuôi dạy hai con khôn lớn.
Đồng hành cùng chị trong suốt chặng đường ấy là tổ chức Công đoàn - điểm tựa tinh thần vững chắc, luôn sát cánh, sẻ chia và tiếp thêm sức mạnh để chị vững bước vượt qua nghịch cảnh.
Cú sốc định mệnh
Kết hôn năm 2005, tổ ấm nhỏ của chị Nguyễn Thị Hải Vân và anh Nguyễn Minh Việt trôi qua những năm tháng yên bình như bao gia đình khác. Anh bươn chải với công việc kinh doanh, chị cần mẫn làm việc tại ngân hàng. Cuộc sống giản dị nhưng đong đầy tiếng cười con trẻ.
Cho đến một buổi sáng định mệnh tháng 4/2018, anh Việt đang ăn sáng cùng con trai thì bất ngờ gục xuống. Đứa trẻ hoảng hốt chạy vội đi gọi người thân. Anh được nhanh chóng đưa vào viện cấp cứu, nhưng sau cơn ngừng tim kéo dài khiến anh rơi vào trạng thái sống thực vật. Từ một người khỏe mạnh, chủ động lo toan kinh tế, anh Việt chỉ còn tồn tại nhờ vào bàn tay chăm sóc kiên trì của vợ.
![]() |
| Chị Nguyễn Thị Hải Vân chăm chồng bị bệnh nằm liệt giường suốt 7 năm qua. |
"Tôi còn nhớ như in ngày hôm đó. Hai bố con đang ăn sáng thì anh gục xuống. Cháu cuống cuồng gọi tôi và người thân. Cả nhà đưa anh đi cấp cứu, bác sĩ bảo anh bị ngừng tim 10-15 phút, tổn thương não nghiêm trọng, khó hồi phục. Tôi đứng chết lặng” - chị Vân nghẹn ngào nhớ lại.
Hai tuần điều trị tại Bệnh viện Bạch Mai, rồi thêm hai tháng kiên trì ở Bệnh viện Trung ương Thái Nguyên là chuỗi ngày dài đằng đẵng với gia đình chị Vân. Cả gia đình như bị cuốn vào cơn bão cảm xúc không lối thoát, cuộc sống vốn bình yên giờ đảo lộn hoàn toàn.
“Mẹ ơi, con nhớ bố lắm… mẹ cho con vào thăm bố được không?” - đứa bé lí nhí níu tay mẹ, mắt đỏ hoe. Nhưng bệnh viện, với những quy định nghiêm ngặt của khoa cấp cứu và chăm sóc đặc biệt, không cho phép trẻ con bước vào. Ba mẹ con chỉ biết ôm lấy nhau, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, nỗi đau và hy vọng đan xen trong từng hơi thở, hy vọng anh Việt sớm hồi phục.
Nhưng rồi phép màu đã không xảy ra với anh Việt. Anh xuất viện trong tình trạng còn thở, còn có nhịp tim nhưng không còn ý thức. Người đàn ông từng đầy sức sống, vui vẻ, hoạt bát giờ đây không còn nhận biết được vợ con. Chị Vân khi ấy như bị “rút cạn” nhựa sống, nhưng rồi chị lại gồng mình đứng dậy, bắt đầu học cách chăm sóc chồng.
Vòng quay không ngừng nghỉ
“Lúc đầu, tôi rất sốc. Tôi nghĩ chắc mình không trụ nổi. Nhưng rồi nhìn hai đứa nhỏ - thằng lớn lớp 6, con bé lớp 3, tôi bảo mình phải đứng vững. Vì các con, vì anh ấy... và vì chính mình” - chị Vân nói.
Từ đó, chị bắt đầu học cách chăm sóc anh Việt, tập làm quen với những kỹ thuật y tế phức tạp: Hút đờm, vệ sinh cơ thể, cho ăn qua ống xông. “Tôi đứng nhìn hộ lý làm, quan sát tỉ mỉ, rồi tự làm thử. Lúc đầu run lắm, sợ làm sai sẽ hại anh” - chị chia sẻ. Nhưng tình yêu và trách nhiệm đã giúp chị vượt qua nỗi sợ. Chỉ sau vài ngày, chị đã thành thạo như một điều dưỡng viên thực thụ. Từng động tác nhỏ: nghiêng người, lau chùi, hút đờm, tắm, thay bỉm, kiểm tra nhiệt độ, đút ăn qua ống xông... được chị thực hiện cẩn thận, đều đặn mỗi ngày. Căn phòng nhỏ trở thành một “bệnh viện mini” với những dụng cụ y tế được chị sắp xếp gọn gàng bên giường anh Việt.
![]() |
| Chị Nguyễn Thị Hải Vân ân cần chăm sóc chồng hằng ngày. |
Mỗi sáng, chị nấu cháo, xay đồ cho anh ăn, chuẩn bị thức ăn cho 3 mẹ con để trong tủ lạnh rồi đi làm. Buổi trưa chị về nấu nướng, cho chồng ăn và tranh thủ dọn dẹp nhà cửa. Tối về chị lại một lần nữa lặp lại những thao tác nhẹ nhàng, kiên nhẫn: Tắm rửa, xoa bóp, thay ga giường, cho chồng ăn. Có ngày lạnh, có ngày mưa, có hôm mất điện, nước ngập ngang giường nhưng người đàn ông ấy vẫn sạch sẽ, không lở loét, không hoại tử. Tất cả là nhờ có bàn tay tảo tần của chị Vân.
Chăm sóc một người sống thực vật không chỉ đòi hỏi kỹ năng mà còn cần sự tỉ mỉ và kiên nhẫn. Chị Vân học cách quan sát từng thay đổi nhỏ trên cơ thể chồng. “Tôi lau người cho anh mỗi ngày, kiểm tra từng ngón tay, ngón chân. Có lần móng chân anh bất ổn, sưng đỏ mưng mủ, tôi tưởng phải tháo khớp, cắt bỏ. May mà chữa kịp”, chị nói, giọng thoáng run khi nhớ lại khoảnh khắc lo sợ. Chị cũng tìm hiểu cách bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng và vệ sinh sạch sẽ để tránh loét da hay nhiễm trùng. “Chỉ cần lơ là một chút, anh có thể gặp nguy hiểm ngay.” - chị nhấn mạnh.
Công đoàn - Điểm tựa yêu thương
Suốt quãng thời gian dài chăm sóc anh Việt, mỗi ngày với chị Vân đều là một cuộc chiến với bệnh tật, lo toan và nỗi sợ. Nhưng giữa những lúc tưởng chừng không còn gượng nổi nữa, may mắn chị không hề đơn độc. Chị luôn nhận được sự quan tâm chân thành từ lãnh đạo, tổ chức Công đoàn, đồng nghiệp cơ quan. Những lúc gia đình gặp khó khăn, tổ chức Công đoàn, người thân không chỉ hỏi han, động viên mà còn hỗ trợ rất thiết thực.
Chị Vân chia sẻ: Công đoàn cơ quan có Quỹ tình nghĩa - năm nào cũng dành phần hỗ trợ cho gia đình tôi, dù ít hay nhiều, tôi đều cảm thấy ấm lòng vô cùng. Rồi mỗi lần anh Việt phải nhập viện, đồng nghiệp lại thay nhau đến nhà thăm hỏi, chia sẻ như người thân ruột thịt. Đặc biệt, tôi không bao giờ quên cơn bão số 3 xảy ra vào tháng 9/2024, nước dâng ngập đến tận giường anh Việt đang nằm. Trong đêm, cả nhà phải khiêng anh lên tầng 2 giữa trời mưa gió, mất điện. Ngay sau đó, Ban Chấp hành Công đoàn đã đề xuất lãnh đạo cơ quan tạo điều kiện cho tôi đưa anh ra nhà khách của đơn vị để ở tạm. Trong lúc bối rối nhất, chính tập thể công đoàn đã dang tay che chở, tiếp thêm cho tôi thêm niềm tin và sức mạnh.
![]() |
| Chị Nguyễn Thị Hải Vân xoa bóp, nói chuyện với chồng. |
Chị Vũ Thị Hồng Dung, đồng nghiệp của chị Vân, chia sẻ: Hai vợ chồng cùng nhau nuôi hai con ăn học đã là chuyện không hề dễ dàng, huống gì chị Vân một mình gồng gánh cả gia đình suốt bao năm nay. Mọi gánh nặng cơm áo, thuốc men, học hành con cái đều đổ dồn lên vai chị. Vậy mà ở cơ quan, chị vẫn luôn làm việc chỉn chu, trách nhiệm, chưa từng than vãn hay để công việc ảnh hưởng bởi chuyện riêng. Chị Vân không chỉ là một đồng nghiệp đáng mến, mà còn là tấm gương về nghị lực và sự hi sinh thầm lặng khiến ai cũng phải nể phục.
Nhận xét về chị Vân, anh Lê Quang Huy, Giám đốc Ngân hàng Nhà nước khu vực V, cho biết: Chị Vân là một tấm gương sáng về nghị lực và tinh thần trách nhiệm trong đơn vị chúng tôi. Suốt 7 năm qua, chị vừa kiên trì chăm sóc người chồng bị bại liệt, vừa một mình nuôi hai con ăn học đến nơi đến chốn - một hành trình đầy gian nan. Điều đáng trân trọng là dù hoàn cảnh riêng vô cùng khó khăn, chị Vân vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ chuyên môn được giao, giữ vững tinh thần lạc quan, tận tụy và kỷ luật trong công việc.
Gieo mầm hy vọng
Không chỉ hoàn thành tốt nhiệm vụ chuyên môn, chăm chồng chu đáo, chị Vân còn nuôi dạy hai đứa con trưởng thành và ngoan ngoãn bằng sự nghiêm khắc dịu dàng và tấm gương của chính mình. Năm chồng bị bệnh, con trai chị học lớp 6, con gái lớp 3. Cả hai cùng chứng kiến ngày bố sụp xuống và từ đó, cả tuổi thơ của các con là những lần quanh quẩn bên giường bệnh, cùng phụ giúp mẹ chăm bố. “Tôi bảo các con: Bố ốm lâu dài, việc của các con là học thật tốt. Mẹ còn phải chăm bố, nên các con phải cố gắng vươn lên”- chị nói.
![]() |
Chị Nguyễn Thị Hải Vân cùng đồng nghiệp cơ quan trao đổi công việc chuyên môn. |
Không phụ lòng mong mỏi của chị, cậu con trai lớn, giờ đã là sinh viên Học viện Ngân hàng, cô con gái út đang học cấp ba, cũng ngoan ngoãn và học giỏi. “Tôi dạy các con rằng gia đình mình vẫn còn đủ bố mẹ, đó là may mắn. Các con hiểu chuyện, không để tôi phải lo lắng,” - chị nói, giọng tự hào xen lẫn xúc động.
Chị nuôi dạy con bằng tình yêu và trách nhiệm: Tôi muốn các con hiểu rằng, dù bố bệnh, mẹ vẫn ở đây, và các con phải trở thành người tử tế, sống có ích. Hai đứa con như hai ngọn gió mát lành, trở thành nguồn động lực lớn nhất để chị tiếp tục hành trình của mình. Điều khiến chị chưa bao giờ ngã quỵ chính là nụ cười của các con và sự hiện diện của anh Việt, dù chỉ là một cái bóng lặng lẽ.
“Nếu có một điều ước, chị sẽ ước điều gì cho gia đình mình?” - tôi hỏi khiến chị Vân lặng đi một lúc lâu: “Tôi không dám mơ xa, chỉ mong anh duy trì khỏe mạnh, dù chỉ là nằm đó, nhưng vẫn ở bên ba mẹ con. Anh là chỗ dựa tinh thần của chúng tôi” - chị nói, giọng trầm buồn nhưng đầy yêu thương.
Căn nhà nhỏ của chị Vân là biểu tượng của tình yêu và sự hy sinh kiên cường. Ở đó, có một người phụ nữ bình dị ngày ngày giữ cho ngọn lửa gia đình không bao giờ tắt. Chị không kể về khó khăn như một lời than vãn mà như một câu chuyện về tình yêu, trách nhiệm và lòng hy sinh. Đã 7 năm kể từ ngày anh đổ bệnh, chị chưa từng có một đêm trọn giấc, lòng luôn thấp thỏm lo sợ điều chẳng may ập đến với chồng. Thế nhưng, ánh mắt chị dành cho anh vẫn luôn dịu dàng, tràn đầy yêu thương và kiên nhẫn, như ngọn đèn ấm áp thắp sáng giữa đêm đen.
Câu chuyện của chị Vân - người phụ nữ “cõng cả bầu trời” không chỉ là bản hùng ca về nghị lực sống phi thường mà còn là ngọn lửa thắp lên niềm tin và cảm hứng cho biết bao người. Trong hành trình gian khó ấy, bên chị luôn có tổ chức Công đoàn đồng hành, không chỉ là chỗ dựa vật chất thông qua Quỹ tình nghĩa, mà còn là điểm tựa tinh thần với sự sẻ chia chân thành từ đồng nghiệp và người thân. Chính vòng tay ấm áp ấy đã tiếp thêm cho chị sức mạnh để đi qua những ngày giông bão, vững vàng giữ trọn vai trò của một người mẹ, người vợ và một cán bộ tận tụy với nghề.
| Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Đọc nhiều
Tin mới hơn
Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương
Tin tức khác
Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non
Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến
Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận
30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình
Người lao động có một điểm tựa nhân văn



