| Hành trình bền bỉ biến ý tưởng thành hiện thực bằng ngọn lửa sáng tạo |
Không phải những báo cáo thành tích khô khan mà là những mảnh đời lấm láp mồ hôi, những số phận chông chênh và cả những khoảnh khắc khiến trái tim người làm công tác công đoàn như tôi phải thổn thức.
Tôi nhớ như in cái thời kỳ mang thai lần ba mà vẫn rong ruổi khắp các bệnh viện, cơ quan cùng hai anh công nhân bị tai nạn lao động. Một người vĩnh viễn mất đi ánh sáng, người còn lại bỏng nặng hơn nửa cơ thể. Những bước chân ngày một nặng trĩu khi bụng bầu lớn dần, những buổi sáng tinh sương đưa các anh đi giám định thương tật, những chiều muộn vật lộn với đống giấy tờ khi cả hai anh đều không biết chữ. Có những đêm về khuya, trong ánh đèn leo lét, tôi vẫn cặm cụi soạn đơn từ, bởi hiểu rằng sau mỗi tờ giấy kia là cả một tương lai đang mong manh chờ vực.
Kỳ lạ thay, chính trong những ngày tưởng chừng quá sức ấy, tôi lại khám phá ra sức mạnh không ngờ của bản thân. Như thể có một bàn tay vô hình dẫn lối, những thủ tục tưởng chừng bế tắc bỗng thông suốt, những quyền lợi tưởng xa vời lại dần trở thành hiện thực.
Khoảnh khắc hai anh công nhân cầm quyết định bồi thường trên tay, đôi mắt đẫm lệ của người mẹ già, nụ cười rạng rỡ dù gương mặt còn hằn vết thương – đó mới chính là những “chỉ số KPI” chân thực nhất mà đời người làm công đoàn mong đạt được.
![]() |
| Cùng Công đoàn phường Phú Thuận (TP. HCM) trao Mái ấm Công đoàn cho đoàn viên của công ty. Ảnh: ĐVCC |
Những “trận chiến” khác cũng chẳng dễ dàng. Tôi còn nhớ rõ những lần đứng giữa phòng họp, đối mặt với ban lãnh đạo doanh nghiệp có vốn đầu tư nước ngoài. Mỗi điều khoản trong thỏa ước lao động tập thể phải giành giật từng chữ, từng câu. Những đêm dài nghiên cứu luật pháp, những giờ căng thẳng đến nghẹt thở trong phòng họp, từng lần bàn tay siết chặt khi thấy lãnh đạo gạt đi đề xuất chính đáng của công nhân. Có những lúc tưởng như bế tắc, nhưng rồi ánh mắt tin cậy, sự gửi gắm niềm tin của hàng trăm anh chị em công nhân đã tiếp thêm cho tôi sức mạnh. Đằng sau tôi là họ – những con người chân chất nhưng kiên cường, và vì họ, tôi không được phép chùn bước.
Với tôi, công đoàn không chỉ là đấu tranh trên bàn giấy. Nó còn hiện diện trong từng chuyến xe cấp cứu khẩn, trong những đêm dài trắng thức cùng gia đình đoàn viên. Tôi từng nhiều lần có mặt trong phòng cấp cứu, khi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một nhịp tim. Nhịp tim tôi như ngừng đập theo từng đường cong monitor của một công nhân nhồi máu cơ tim. Người gọi xe cứu thương là tôi, người đi cùng bệnh nhân suốt đêm cũng là tôi, và người đứng chờ ngoài phòng hồi sức, lặng lẽ, với ánh mắt lo âu – vẫn là tôi. Đó không phải bổn phận, mà là trách nhiệm và tình người. Bởi nếu tôi không làm, thì ai sẽ làm?
Nhưng cũng có những niềm vui không gì đong đếm được. Đó là những nụ cười rạng rỡ khi nhận được gói hỗ trợ đúng dịp Tết; những cái ôm nghẹn ngào khi cả xưởng cùng quyên góp giúp đồng nghiệp vượt khó; những ánh mắt biết ơn của người bệnh khi cầm trên tay món quà từ quỹ thiện nguyện. Tôi đã chứng kiến câu tục ngữ “Lá lành đùm lá rách” hiện hình sống động giữa đời thường – ấm áp, chân thành đến lạ kỳ. Có năm công ty không đủ quỹ, tôi đã vận động các phòng ban quyên góp. Số tiền gom được không nhiều, nhưng bằng cách sắp xếp chu đáo, mỗi phần quà trao đi lại kèm theo sự trân trọng, để người nhận thấy mình được sẻ chia thật sự.
Tôi còn nhớ mãi một trường hợp đau lòng: một công đoàn viên qua đời do tai nạn. Trong giây phút tang thương ấy, công đoàn không đứng ngoài. Chúng tôi lập tức phối hợp cùng Công đoàn phường để lo liệu hậu sự, đồng thời phát động quyên góp trong tập thể. Hơn 40 triệu đồng được gửi đến gia đình, và quan trọng hơn, tôi mạnh dạn đề xuất Ban giám đốc bổ sung quy chế: chi hỗ trợ 75 triệu đồng cho mỗi đoàn viên không may qua đời. Quy chế được chấp thuận ngay, và đặc biệt là áp dụng hồi tố cho ba trường hợp đã mất trước đó. Khi trao tận tay gia đình khoản tiền bù đắp, tôi nhìn thấy trong mắt họ không chỉ có nỗi buồn mà còn là sự an ủi – rằng công đoàn không bỏ rơi họ.
![]() |
| Tôi nhận ra, làm công đoàn giống như trồng cây – phải kiên nhẫn, phải bền bỉ vun xới... Ảnh: ĐVCC |
Hai nhiệm kỳ công đoàn dạy tôi nhiều hơn những gì tôi từng tưởng. Nó dạy tôi kiên trì trong đấu tranh cho lẽ phải, biết đồng cảm trước những mất mát, biết tin rằng điều kỳ diệu sẽ đến khi ta thật lòng. Tôi nhận ra, làm công đoàn giống như trồng cây – phải kiên nhẫn, phải bền bỉ vun xới và quan trọng nhất là tin rằng một ngày kia, cây sẽ nở hoa. Những bông hoa ấy có thể là nụ cười của anh công nhân được đền bù xứng đáng, là giọt nước mắt hạnh phúc của người mẹ có con được cứu chữa kịp thời, hay đơn giản chỉ là cái gật đầu đồng thuận từ ban lãnh đạo sau bao ngày đàm phán.
Tôi biết rồi cũng sẽ có lúc rời khỏi vị trí này. Nhưng tôi hạnh phúc và mãn nguyện vì mình đã gieo được những hạt giống tốt lành. Những hạt giống ấy sẽ tiếp tục đâm chồi trong tay những người kế nhiệm. Sứ mệnh của công đoàn không bao giờ kết thúc – nó chỉ được truyền từ trái tim này sang trái tim khác, từ thế hệ này sang thế hệ khác, để bảo vệ những con người thầm lặng nhưng lại là trụ cột của nền sản xuất.
Với tôi, đó không chỉ là hai nhiệm kỳ. Đó là một chặng đường tôi đã được sống trọn vẹn, cống hiến hết mình và trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Nếu được chọn lại, tôi vẫn sẽ bước đi trên con đường ấy – con đường không trải hoa hồng, nhưng tràn ngập ý nghĩa và tình người.
| Tác phẩm tham dự Cuộc thi viết “Vòng tay Công đoàn” lần thứ V do Tạp chí Lao động và Công đoàn tổ chức. Cuộc thi nhằm tuyên truyền, cổ vũ những trường hợp đoàn viên, người lao động được tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn chăm lo, bảo vệ thiết thực, hiệu quả; nhờ đó có sự thay đổi tích cực trong cuộc sống. Thông qua bài viết nêu bật nỗ lực của tổ chức Công đoàn, cán bộ công đoàn trong việc thực hiện nhiệm vụ cốt lõi đại diện bảo vệ, chăm lo cho đoàn viên, người lao động; góp phần khẳng định Công đoàn Việt Nam đã, đang và sẽ mãi là chỗ dựa vững chắc, tin cậy, nơi gửi gắm niềm tin của đoàn viên, người lao động. Mời độc giả xem thêm TẠI ĐÂY Địa chỉ nhận tác phẩm dự thi: vongtaycongdoan.ldcd@gmail.com |
Đọc nhiều
Tin mới hơn
Người cán bộ công đoàn gieo niềm tin, vun đắp tình đồng nghiệp
Người “giữ lửa” phong trào công đoàn ở Trường THCS Đông Hòa
Ngày hội gia đình – vòng tay gắn kết yêu thương
Tin tức khác
Người cán bộ công đoàn giữ lửa yêu thương trong mái trường mầm non
Chăm lo đời sống, bồi dưỡng tinh thần, tạo nền tảng cho sự cống hiến
Công đoàn Bệnh viện Nhi Đồng 2: Tiếp sức người lao động vượt qua số phận
30 năm một hành trình công đoàn nghĩa tình
Người lao động có một điểm tựa nhân văn

